1
Sau khi vào đại học, chuyện đầu tiên Từ Niên làm là bán căn nhà dưới quê, gom tiền đưa mẹ bị urê máu tới Bắc Kinh chữa bệnh.
Hai năm nay sức khỏe của Lý Phương không tốt, bệnh tình gần như khiến bà suy sụp, cơ thể mệt mỏi dựa vào ghế xe lửa.
“Mẹ.” Từ Niên cẩn thận đưa cốc nước tới: “Uống chút nước nhé.”
Lý Phương quay mặt đi, trước khi bà bị con trai lừa lên chuyến xe này, bà đã có kế hoạch nhảy sông tự tử.
Nhưng Từ Niên còn hiểu bà hơn cả tưởng tượng của mình, vật vã hơn nửa năm vẫn chưa có cơ hội diện kiến Diêm vương.
Con cái hiếu thảo là tốt, nhưng Lý Phương không muốn mình hưởng cái phúc đó.
Bà bị bệnh hai năm nay, tiền bảo hiểm sau khi chồng bà bất ngờ chết cũng đã tiêu gần sạch.
Con trai bà khó khăn lắm mới đậu được đại học, nó cần một khoản tiền để trang trải.
Bà nghĩ nếu mà mình chết, bán căn nhà đi sẽ được ít tiền, con bà có thể vào thành phố học hành, làm việc, cuối cùng vượt trội hơn người, có vậy thì dù bà ở trong lòng đất không thấy mặt trời cũng sẽ vui đến bật cười.
Chứ nào có giống bây giờ, vật vờ uống thuốc, mỗi ngày ném tiền xuống nước mà ngay cả chút gợn cũng chẳng thấy đâu.
Từ Niên bưng cốc cả buổi vẫn không thấy mẹ uống miếng nào, chỉ đành cười cười, nắm tay mẹ mà nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, trình độ y học ở thành phố cao lắm, không chừng mình chưa ở được bao lâu đã khỏi bệnh rồi ấy chứ.”
Lý Phương nhếch môi, thời trẻ bà là một mỹ nữ, dù bây giờ bị bệnh cũng có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của quá khứ: “Mày đừng có gạt bà già này.”
Từ Niên: “Con gạt mẹ làm gì, mẹ tin con lần này đi nhé.”
Lý Phương không đáp, nụ cười của bà có phần đau khổ, gần như dùng hết sức lực dựa vào vai con trai mình: “Tin cái đầu nhà mày, trước khi lên xe bà già này đã định nhảy xuống, bị cán chết rồi thì gì cũng xong cả.”
Từ Niên không nói tiếng nào mà chỉ vuốt tóc mẹ, mái tóc đen ngày nào nay chỉ còn lơ thơ, vừa khô vừa yếu, trông ít đến thảm thương.
Cuối cùng Lý Phương cũng dựa vào vai con ngủ thiếp đi, trên mặt bà còn vương vệt nước mắt, áo của Từ Niên bị thấm ướt một mảng.
Từ Niên thi đậu vào trường đại học top đầu Bắc Kinh, hơn nữa ở đây còn là thủ đô, so với quê nhà của cậu có thể nói là tưng bừng náo nhiệt, tiếc rằng sau cái tưng bừng ấy lại là đám mây đen mà ai cũng hiểu.
Nhưng dù khó cấp mấy cậu cũng không muốn bỏ học.
Đầu tiên cậu sắp xếp bệnh viện ổn thỏa cho Lý Phương, liên hệ với bác sĩ được bà con giới thiệu, xét nghiệm nhập viện đâu đó xong xuôi thì đã hết một buổi sáng, đến chiều lại vội vàng đến trường báo danh, nộp học phí xin học bổng.
Cậu lo mẹ mình ở bệnh viện có điều bất trắc, nên chưa xem ký túc xá đã chạy trở về.
Cũng may Lý Phương uống thuốc xong thì ngủ, Từ Niên mồ hôi đầm đìa ngồi bên giường bệnh, cậu nhìn gương mặt say ngủ của mẹ, chốc chốc lại bật cười.
Bác sĩ chủ nhiệm họ Nghiêm, dù đã quen nhìn sinh tử nhưng khi ông thấy Từ Niên cũng phải mủi lòng, thái độ nói chuyện ôn hòa đi không ít.
“Tình trạng của mẹ cậu vẫn ổn, đừng quá bi quan.” Bác sĩ Nghiêm vỗ bả vai không coi là rộng của cậu thiếu niên, coi như lời cổ vũ.
Từ Niên bình tĩnh cười: “Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Phòng bệnh của Lý Phương là phòng ba người bình dân, Từ Niên đặt một chiếc giường nhỏ trong góc để ngủ tạm một đêm.
Cậu đến căn tin bệnh viện mượn bếp nấu cháo cho mẹ, còn mình thì mua bên đường hai cái bánh bao chay coi như qua bữa.
Lý Phương ăn không vào, Từ Niên phải liên tục bón từng thìa cho bà, đương ăn được một nửa thì nghe trong hành lang có tiếng đồ vật rơi vỡ và tiếng phụ nữ gào khóc.
“Lúc nào cũng phải quậy một chập, trận này là là trận thứ gần một chục rồi.” Bà cụ giường bên đã nằm viện hơn nửa năm, rõ ràng là nhìn cảnh này riết đã quen con mắt rồi: “Cô này ở phòng VIP cách mình cái cầu vượt chứ đâu, quậy đến mức không đứng nổi.
Mà cái cô này cũng ghê gớm lắm, có lần còn quậy sang đến bên này mới chịu thôi, cũng không tự nhìn lại coi mình là cái giống gì.”
Từ Niên chớp chớp mắt, Lý Phương cau mày, bà không có tính nhiều chuyện, sau khi bị bệnh lại càng không để ý chuyện thiên hạ, nhưng người ta thấy bà vừa mới tới nên cũng tự nhiên xáp phổ cập kiến thức cho bà.
Ngoài bà cụ ra thì còn một bà dì vừa cắt u xơ tử cung, bà này có vẻ biết nhiều hơn một chút, mặt mày hớn hở nói tiếp: “Ở với đám có tiền để làm chi, người ta không cần thì là không cần, đòi chết có ích gì?” Bà ta nói xong lại liếc Lý Phương, che miệng cười khúc khích: “Nói tới nói lui chỉ có con trai mới đáng tin phải không, trước mặt sau lưng đều quan tâm tới mình.”
Lý Phương cười cười không đáp, bà vỗ vỗ tay con trai còn giơ thìa cháo, ý bảo không ăn nữa, nói khẽ: “Con ăn đi, mẹ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
Từ Niên ngậm thìa ậm ờ, chỉnh góc chăn cho Lý Phương xong rồi thanh lý sạch bát cháo.
Nửa đêm Từ Niên mơ màng thức giấc, cậu lắc đầu, mò tìm bình thủy đi rót nước.
Trong hành lang không một bóng người, chỉ có một hàng đèn, cậu đi một hồi mới hay mình sai đường rồi, định quay trở về thì đột nhiên liếc ngang cây cầu kính bắt ngang hai tòa nhà.
Cô gái mặc đồ bệnh nhân, giạng chân ngồi vắt trên cửa sổ, trước mặt cô là một gã đàn ông, trông hắn cũng chẳng có ý kéo cô vào.
Từ Niên đứng sát bên, nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người họ.
Gã đàn ông nói trước, giọng hắn vừa tỉnh táo vừa tao nhã, thậm chí còn có mùi van nài trong đó nữa: “Cô làm ơn đừng có nghĩ quẩn, đã đến nước này rồi, dù cô có nhảy xuống thì người ta cũng không tới thăm cô, tội gì phải vậy.”
Cô gái nức nở, lời nói cũng lộn xộn hết cả: “Tôi không ngoan chỗ nào?! Tôi yêu anh ấy như vậy! Tôi sẽ sửa tôi sửa mà! Anh giúp tôi xin với anh ấy được không… xin anh ấy đi mà!”
Gã đàn ông có vẻ hết cách, hắn ta nâng kính, cuối cùng mới thở dài: “Thôi đi, cuối cùng thì cô cần bao nhiêu tiền?”
Cô gái nghẹn họng, đột nhiên ôm mặt khóc lên.
Gã đàn ông nhìn cô khóc một hồi, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn: “Cô không nói thì tôi về, chi phiếu lúc trước cho cô rồi nhé, cả đống rồi nhé, cô coi rồi tự mà tính.” Hắn ta nói xong thì quay người đi, cô gái vừa nãy còn khóc lóc dữ dội, vậy mà lúc này đã nhảy khỏi bậu cửa, nằm bò dưới đất kéo ống quần của gã đàn ông.
“Đừng! Đừng đi!” Cô gái khóc đến thở không ra hơi, gã đàn ông bình tĩnh cúi đầu nhìn cô, một lát sau mới từ từ nói: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Gặp, gặp một lần…” Cô gái giàn giụa nước mắt, gương mặt bi thương không phải giả dối: “Một lần thôi…”
Gã đàn ông suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Thôi cô nhảy xuống thì hơn.”
Từ Niên: “Trời mẹ ha ha ha!”
Cô gái: “…”
Từ Niên run rẩy ôm vai: “Xin lỗi xin lỗi… hai vị cứ tiếp tục đi ạ.”
Trưa hôm sau Từ Niên lấy chuyện này làm chuyện cười kể cho mẹ nghe.
Lý Phương đang uống nước, nghe mà xém sặc, hai bà thím giường bên cũng không để lỗ tai rảnh rỗi, nghe xong thì cười gần chết.
“Cô đấy muốn đòi thêm tiền ấy mà.” Bà dì cắt u xơ ra vẻ cái gì cũng tỏ: “Nghe đồn người được bao dưỡng mỗi tháng sẽ được nhiêu đây.” Bà dì thần thần bí bí đưa ra mười ngón tay.
Lý Phương nhíu mày: “Nhiều vậy á?”
Bà dì nói giọng chua loét: “Chứ sao… Tuy không biết cô đó rốt cuộc là làm cái gì, nhưng chắc kim chủ của cổ phải là cái thứ nứt đố đổ vách kia kìa.”
Từ Niên im ru cả buổi lâu, đột nhiên cười khì, thản nhiên nói: “Chứ cái cô bị bao cũng có lỗ lã chi đâu.”
Mấy ngày kế tiếp Từ Niên không gặp lại cô gái đó nữa.
Hết giờ học thì cậu chạy vào bệnh viện chạy thận với mẹ, cầm thuốc cho bà, mua cơm, lau người, nhiều nhất là thấy bóng cậu chạy qua chạy lại trên hành lang, tiền thì vẫn chảy ra như nước, nhưng cậu cũng chẳng có thời gian mà đau lòng.
Kiếm Hiệp Hay
Sức khỏe của Lý Phương vẫn vậy, bác sĩ Nghiêm không biết phải an ủi Từ Niên như thế nào.
“Thuốc này tuy mắc tiền nhưng uống vào hiệu quả lắm…” Bác sĩ Nghiêm đột nhiên dừng lại, nhìn Từ Niên lấy ra hai cái bánh bao mà chịu không nổi: “Một ngày cậu chỉ ăn nhiêu đây?”
Từ Niên cắn một cái, vô tội ngập tràn: “Cái này no lâu… Không phải chú vừa nói đổi thuốc gì à?”
“…” Bác sĩ Nghiêm hít vào một hơi, móc tiền trong túi đưa cậu: “Đi mua thêm chút đồ mặn mà ăn, ăn xong rồi về tôi nói cho mà nghe.”
Từ Niên do dự xong, cười cảm kích, cuối cùng nhận lấy tiền trong tay bác sĩ..
Danh Sách Chương: