Thông Thiên Cung, đại môn Thiên giới, tiên khí lượn lờ, từ xa xa nhìn lại, ráng màu quanh quẩn, Loan Phượng bay lượn.
Hồng quang chói mắt ở phương Đông vụt sáng hiện lên, cầm trong tay Ngự Chỉ của Thiên Đế uy phong lẫm lẫm, cước bộ khỏe mạnh, kết bạn với Thiên Binh đang đứng bên cạnh Cấm Chú mà Thiên Đế đã thiết hạ chờ đợi.
"Nghe nói, lần này độ kiếp thành Tiên chính là tiểu mỹ nhân đầu tiên của Hồ tộc.
Cũng không biết tiểu mỹ nhân so với Tố Hòa Thượng Tiên của chúng ta thì như thế nào." Lưu Trữ tướng mạo râu rậm, ngửa ra cái bụng tròn xoe, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sáng ngời chỉ thẳng phía trước, muốn thể hiện uy vũ trước vài vị huynh đệ Thiên Binh trước mặt, cố tình bụng quá lớn, thoạt nhìn buồn cười có thừa, uy phong không đủ.
"Ngươi làm Tiên rồi vẫn còn lỗ mãng, nói chuyện luôn không dùng não." Từ phía sau hắn đi tới là một Tướng lãnh cao gầy, hung hăng vỗ vào bụng hắn rồi vỗ vào gáy hắn, mũ giáp bạc lòe lòe, làm Lưu Trữ dùng sức lui vài bước, phát ra "Ai u" một tiếng kêu to.
Ngôn Tình Tổng Tài
"Ta nói chuyện làm sao lại không dùng não?" Lưu Trữ hỏi lại.
Còn làm sao không biết dùng não? Nhìn thân thể mập mạp này, bộ dáng lại tục tằng như vậy, quả thực chính là sơn dã mãng phu.
Tướng lãnh cao gầy đưa mắt nhìn hắn đánh giá từ đầu đến chân một phen, đoạt Ngự Chỉ của Thiên Đế trong tay hắn, nghiêng bốn mươi lăm độ ôm quyền, gương mặt thể hiện loại tình cảm sùng kính: "Tố Hòa Thượng Tiên của chúng ta vô cùng tôn quý, Tiên tử mới độ kiếp phi thăng có thể nào sánh bằng? Đừng nói tiểu mỹ nhân đầu tiên của Hồ tộc, cho dù là tiểu mỹ nhân của Thiên giới chúng ta, lại có ai có thể bằng một phần mười của Thượng Tiên?"
Lời nói của Tướng lãnh cao gầy giúp Lưu Trữ như bừng tỉnh, hắn giơ ngón cái lên, cộc lốc nở nụ cười: "Ngươi nói đúng a, Tố Hòa Thượng Tiên cao quý lãnh ngạo, Tiên tử hạ đẳng này có thể nào so sánh? Tố Hòa Thượng Tiên chính là người bên cạnh Nữ Oa nương nương, Thiên Đế còn phải kính thượng vài phần, càng đừng nói là tiểu tướng tầm thường chúng ta."
Tiên khí lượn lờ chậm rãi tản ra, một đạo bạch quang lơ đãng thấp thoáng ánh mắt mị hoặc, nhóm Lưu Trữ và tướng lãnh cao gầy trên tay còn cầm Ngự Chỉ vẫn chưa phát hiện ra, đạo bạch quang ngưng kết thành hình dáng hồ ly.
Nếu có người ở phía sau nhìn kỹ nó, có lẽ sẽ phát hiện thân thể của nàng đang đứng gần chỗ Thiên Đế hạ Cấm Chú.
Chín cái đuôi gộp lại thành một cái đuôi thật dài lắc lư ngoe nguẩy, hứng thú nhìn theo hai vị Tiên nhân đang tùy ý nói chuyện.
Lưu Trữ không phát hiện sự tồn tại của nó, tướng lãnh cao gầy thì chỉ cảm thấy có tiên khí nồng đậm lập lòe, đồng dạng không có phát hiện cái gì không ổn.
Nhìn mọi nơi xung quanh, Tiên tướng cao gầy đột nhiên đứng thẳng thắt lưng, dùng khủy tay thúc thúc Lưu Trữ, nhỏ giọng nói: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tố Hòa Thượng Tiên đến đấy! Tố Hòa Thượng Tiên, ngay tại đây!"
"Chỗ nào đâu? Chỗ nào đâu?" Lưu Trữ tìm kiếm mọi nơi, hai ánh mắt trừng thật lớn, rốt cuộc theo ánh mắt Tiên Tướng cao gầy phát hiện Tố Hòa Thượng Tiên đang chậm rãi hướng về phía bọn họ.
Thật đẹp nha! Nhìn tố y Tiên tử chậm rãi đi tới, trên mặt của nàng che một tầng sa mỏng, khiến cho hình dáng không thể hoàn toàn hiển lộ.
Ánh mắt của nàng rất đẹp, hai mắt giống như một dòng nước trong, nhìn quanh người đó, đều có một phen trong trẻo nhưng lạnh lùng lưu động trong đó, làm cho người ta hồn khiên mộng nhiễu, không tự chủ được muốn tới gần, lại tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn.
Tố Hòa Thanh Dao cầm một thượng cổ bảo kính trong tay, mặt kính ngẫu nhiên chiếu vào chính mình, thời điểm nàng không phát hiện, bên trong thượng cổ bảo kính trộm xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, ẩn ẩn dung hòa vào bên trong kính.
Tố Hòa Thanh Dao ngẫu nhiên tìm được cổ kính trong bảo khố, không biết lai lịch của nó.
Nàng đang muốn cầm thượng cổ bảo kính dâng lên cho Thiên Đế, đi qua chỗ tiên khí mờ mịt, nhất thời không để ý, lại vô tình dẫm lên mấy cái đuôi bện vào nhau thành một cái đuôi dài của Hồ Tiên tử đang ẩn thân.
Sự việc đột ngột, Tô Hòa Thanh Dao phát ra một tiếng kinh hô không kịp phòng bị.
Ngay sau đó, Thiên Binh Thiên Tướng đều mở to hai mắt nhìn, không kịp phản ứng khẩn cấp cái gì, Tố Hòa Thượng Tiên kính yêu của bọn họ đã ngã vào bên trong Cấm Chú của Thiên Đế cùng thượng cổ bảo kính, biến mất trong chặng đường luân hồi, không thấy tung tích của nàng.
"Vừa rồi..." Tiên tướng Lưu Trữ cùng tướng lãnh cao gầy hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ ràng lắm vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.
Chỉ cảm thấy, Tố Hòa Thượng Tiên là bị một cỗ lực vô hình đẩy mạnh vào luân hồi.
Nhưng mà trước mặt bọn họ căn bản cái gì cũng đều không có, là như thế nào? Đột nhiên, tướng lãnh cao gầy tựa hồ phát hiện cái gì, xoay người đi tới phía trước, "Ngươi lại đây nhìn một cái, đây là cái gì? Làm sao lại là hồ ly?"
"Hồ ly?" Tiên tướng râu rậm đi theo tiến đến phía trước nhìn, cũng không phải là thôi! Ngay tại địa phương Tố Hòa Thượng Tiên biến mất, một con hồ ly thuần trắng đang không rảnh liếm liếm cái đuôi to bảo bối của nó, mỗi cái đuôi đều liếm một chút, thật sâu mê luyến cọ cọ cái đuôi kiêu ngạo của bản thân.
Bị phát hiện rồi! Chồn bạc nhếch miệng nở nụ cười, miệng nói tiếng người, là âm thanh nữ nhân quyến rũ mê người: "Người ta cũng không phải cố ý đâu! Ai kêu nàng giẫm lên cái đuôi người ta!" Chua từng có ai lớn mật chạm vào cái đuôi của nàng, đừng nói đến chuyện dùng chân đạp lên! Nàng thật vất vả tu luyện thành chín đuôi, đây là bảo bối đấy!
Nghe ý tứ này xem? Tướng lãnh cao gầy quay đầu cùng tiên tướng râu rậm liếc nhau, lại mở ngự chỉ trong tay ra, ánh mắt ngước nhìn qua lại giữa ngự chỉ và chồn bạc: "Ngươi chính là...Cơ Phi Yên của Hồ tộc?" Tiểu mỹ nhân đầu tiên của Hồ tộc? Thật đúng là hồ ly!
"Đúng vậy."
Được chồn bạc khẳng định, tướng lãnh cao gầy thẳng người lên, tuy rằng không nói chuyện cùng nàng nữa, lại thủy chung dùng một loại biểu tình ngươi chết chắc rồi nhìn nàng.
Sau đó, sau đó tướng lãnh cao gầy đột nhiên hướng đến chỗ Thiên Đế, chạy đến cung điện, vừa chạy vừa la to: "Thiên Đế không tốt rồi! Thiên Đế không tốt rồi! Tố Hòa Thượng Tiên bị một con hồ ly đẩy xuống trần gian!!!"
- --
Nơi nhân gian phồn hoa, tiếng oanh oanh yến yến, đẹp không sao tả xiết.
Phàm nhân không phân rõ yêu và ma, phật hay tiên, bọn họ có tự tại của bọn họ, không có gì ngoài thống khổ sinh lão bệnh tử, tình yêu nhân gian, luôn làm cho yêu ma lạc đến nhân gian hâm mộ không thôi.
Phố xá náo nhiệt ồn ào, bên bờ sông, liễu xanh theo gió lắc lư, nhẹ nhàng phất động mấy con cá trong dòng sông.
Có người nhàn hạ nằm trên nóc nhà cách đó không xa, tự lấy vụn bánh mì vứt xuống, chậm rãi thổi đến bờ sông, thành đồ ăn cho đàn cá.
Trên nóc nhà, tay áo màu tím nhạt tung bay, bầu trời xanh biếc chiếu xuống, tạo thành một mạt quyến rũ động lòng người.
Cơ Phi Yên nghiêng người giữa ngói lưu ly, cái đuôi quấn lại thành bánh quai chèo để nàng ôm vào trong ngực, giống như tình nhân bình thường âu yếm thưởng thức ái nhân.
Trên đầu của nàng cắm ngọc trâm sang quý, hai bên lổ tai là một đôi khuyên tai đỏ sẫm, dung nhan tuyệt lệ, xinh đẹp vận mĩ.
"Thật là, tìm lâu như vậy, sẽ ở chỗ nào đây!" Chỉ thấy nàng chu môi khẽ mở, cái đuôi trắng không rảnh, vô tình phất qua ôm đầy vào lòng.
Nếu lúc này có ai ở bờ sông ngửa đầu lên nhìn, chắc chắn sẽ bị tuyệt sắc kinh diễm trên nóc nhà làm cho cứng họng.
Vưu vật nhân gian, tuyệt sắc vô song, chỉ cần từ xa liếc mắt một cái cũng đủ làm cho người ta thần hồn điên đảo, khó có thể quên.
Mị hoặc mị hoặc, thì ra là như thế!
Cuốn ngự chỉ màu vàng bị mở ra chậm rãi dưới ánh mặt trời, đột nhiên một đạo kim quang phát ra, Cơ Phi Yên hoảng sợ đóng ngự chỉ lại, cất vào trong cơ thể một lần nữa.
"Thật sự là đồ tốt, nếu bị những tên yêu ma phát hiện loại bảo vật này, chắc chắn sẽ tìm mọi cách cướp đoạt!" Cơ Phi Yên thừa nhận nàng thật sự không có mệnh tốt, nguyên tưởng rằng độ kiếp thành công, từ nay về sau trở thành Hồ tiên được chúng tôn Hồ tộc sùng bái.
Không ngờ lại ngoài ý muốn bị giẫm đuôi, phát cáu dựng hết lông lên, mới phát hiện chính mình vậy mà lại lỡ tay đẩy một vị thượng tiên thiên giới xuống luân hồi.
Hiện tại xoay người, Thiên đế ban cho cuốn ngự chỉ vàng tìm kiếm hơn mười ngày ở nhân gian, cơ hồ ngao du khắp nhân gian, một mình vẫn không tìm được vị thượng tiên kia đã chuyển thế thành người nào.
"Quên đi, quên đi.
Không tìm nữa!" Cơ Phi Yên đứng dậy nhìn hoàng cung khí khái phi phàm phía xa, ánh mắt xuyên thấu qua tầng tầng cung viện, nhìn thấy một Hoàng đễ tuấn lãng trẻ tuổi đang chuẩn bị giục ngựa rời khỏi hoàng cung.
"Nữ nhân của vua của một nước, dường như không tệ! Không bằng, đùa giỡn người đứng đầu hoàng cung, thử làm Hoàng hậu cũng tốt!" Nghĩ như vậy, nàng ngưng thần nở nụ cười, quyến rũ mê người.
Sau đó, một đạo bạch quang nhảy lên rồi biến mất, thân ảnh Cơ Phi Yên lập tức biến mất trên nóc nhà, không thấy bóng dáng..
Danh Sách Chương: