• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ở đầu mỗi chương đều có nút cộng trừ để thay đổi cỡ chữ, các bạn tùy chỉnh theo tầm mắt của mình nhé!
______________
Chương 1
Tiếng tàu điện ngầm gào thét như gió, đám đông trong khoang chen chúc đứng kề vai sát cánh, Hứa Ý Nùng cũng ở một trong số đó, nhiều năm qua cô đã luyện được thư thế đứng thẳng mà không dựa vào bất kỳ vật chống đỡ nào trong tàu điện ngầm.

Sau khi đến trạm, lúc ra khỏi tàu điện ngầm thì đụng phải người ở cửa ra vào, xin lỗi lẫn nhau xong, cô đeo ba lô lên vai bước nhanh trong dòng người, ra khỏi ga tàu điện ngầm theo thói quen tay trái cầm thẻ, vươn tay về phía lối ra, lúc này mới phát hiện trên cánh tay trái trống trơn.

Cô đột nhiên quay đầu, bắt đầu đi ngược chiều trong đám người dày đặc.

“Ồ, xin lỗi, xin lỗi nhé!”(tiếng Nhật)
Như cá lách mình qua, tầm mắt cô tìm kiếm trên mặt đất nơi có vô số bàn chân đang giẫm lên, nơi này là trạm tàu điện ngầm Tokyo có lưu lượng người lớn nhất toàn cầu, lúc này còn là giờ cao điểm đi làm, cô quét mắt nhìn khắp từng ngóc ngách, đi thẳng đến nơi va chạm với người nọ lúc trước, chợt nhìn thấy ánh sáng lác đác trên mặt đất, rõ ràng hơi yếu ớt nhưng vẫn còn nhấp nháy.

Cô bước nhanh qua đó, cúi người nhặt lên, người qua đường đối diện không kịp dừng xe lại, hai người đụng phải nhau, đối phương là một người đàn ông, sức lực chắc hẳn mạnh hơn nhiều, Hứa Ý Nùng vô ý té ngã, hai đầu gối quỳ xuống đất, cô theo bản năng đưa tay phủ trên mặt đất, mu bàn tay lại theo quán tính của đối phương bị giẫm lên, cảm giác đau đớn thổi quét toàn thân, mái tóc vốn đã chải chuốt tỉ mỉ nháy mắt rối bù, cả người vô cùng chật vật.

“Xin lỗi!” Người đàn ông hoảng sợ xin lỗi, lập tức đưa tay ra đỡ cô.

Hứa Ý Nùng lúc đứng dậy thuận thế nhặt đồ vật trên mặt đất lên, “Không sao.”
Nhiều lần bảo đảm mình không có việc gì, người đàn ông kia mới bằng lòng rời đi.

Lúc này Hứa Ý Nùng mới mở lòng bàn tay ra, nằm trong đó là một chiếc lắc tay cũ đã bị vô số bàn chân giẫm đạp dính đầy bụi bặm, cô rút tờ khăn giấy từ trong túi ra nhẹ nhàng lau chùi, phát hiện nút khóa bị hỏng, trước tiên dùng khăn giấy bọc kỹ cất vào trong túi, lại nhìn thời gian, chỉ còn lại mười phút, cô nhanh chóng giẫm lên đôi giày cao gót chạy chậm trong trạm tàu điện ngầm.

“Chào buổi sáng.”
“おはようございます。”
Bước chân vào văn phòng, như thường lệ chào hỏi cùng các đồng nghiệp xong, Hứa Ý Nùng thả ba lô, vội vàng ngồi xuống đeo kính chống ánh sáng xanh rồi vùi đầu vào công việc.

Ba năm trước, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh từ Đại học Tokyo rồi vào làm việc trong trụ sở Viện nghiên cứu ô tô TX Nhật Bản, theo dự án xe mới có mã hiệu TX12, trong thời gian đó cũng từ trợ lý kỹ sư BOM thăng chức lên kỹ sư quản lý BOM hiện tại, thoáng cái đã sắp tới giai đoạn sản xuất hàng loạt loại xe, thời gian trước bộ phận thị trường căn cứ vào phản hồi thị trường của người tiêu dùng tạm thời điều chỉnh cấu hình ô tô, muốn bổ sung tính năng phanh chủ động trên loại xe tầm trung, cho nên BOM cũng phải điều chỉnh cho phù hợp.

Năm ngày trước, với tư cách là kỹ sư phụ trách BOM cô đã gửi thông báo điều chỉnh liên quan đến tất cả các kỹ sư nghiên cứu và phát triển, hôm nay là deadline, nhưng kỹ sư phụ trách nghiên cứu và phát triển cảm biến của bộ phận điện tử lại chậm chạp không trả lời email của cô, bộ phận mua hàng, sản xuất hạ nguồn và hậu mãi thì lại đang thúc giục thúc giục BOM giao sản phẩm mới nhất, cô chịu áp lực phải phản hồi trong thời gian sớm nhất, ngay lập tức lại gửi email nhắc nhở cho kỹ sư bộ phận điện tử, đợi đã được vài giờ nhưng hòm thư vẫn trống rỗng.

Trong lúc đó có một hậu bối tới thỉnh giáo mấy vấn đề, lúc cô kiên nhẫn giải đáp, ngón tay phải có tiết tấu gõ qua gõ lại trên mặt bàn, đợi hậu bối rời đi cô trực tiếp xách điện thoại bàn lên.

Vài giây sau, điện thoại được kết nối.

“Anh Trương, anh nhận được email của tôi rồi chứ?” Hứa Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề.

Đối phương cũng là người Trung Quốc, đã làm việc ở công ty nhiều năm, theo tư cách và sự từng trải thì là tiền bối của Hứa Ý Nùng, cho nên cô gọi anh ta một tiếng anh.

Đầu dây bên kia thờ ơ ừ một tiếng, “Sao vậy?”
“Hôm nay là deadline.”
Cô nhắc nhở lần nữa.

“Hôm nay? Hôm nay đã qua chưa?”
Ngón tay Hứa Ý Nùng siết chặt chiếc điện thoại bàn.

Đầu bên kia ngữ điệu qua loa: “Trước khi tan ca tôi sẽ đưa cho cô.”
Hứa Ý Nùng cười khẽ một tiếng, “Được, trước giờ tan ca buổi trưa tôi chờ email của anh.”

Nói xong cô cúp điện thoại trước anh ta.

Chưa tới vài giây sau điện thoại bàn của cô lại vang lên, nhìn lướt qua là gọi lại, cô nhận máy.

“Hứa Ý Nùng, cô có ý gì?” Đối phương đuổi theo chất vấn.

“Anh Trương, mọi người đều là người làm công, bên tôi từ sáng sớm đã bị thúc giục, chỉ còn thiếu mỗi danh sách bên anh, phiền anh cũng thông cảm cho tôi một chút.” Hứa Ý Nùng nói thẳng.

Đối phương lại tránh nặng tìm nhẹ, “Việc nào ra việc đó, dù thế nào tôi cũng là tiền bối của cô, vừa rồi cô trực tiếp cúp điện thoại của tôi như thế là muốn thị uy cho ai xem đây?”
Mạng nội bộ lại nhận được tin nhắn thúc giục từ hạ nguồn, tầm mắt Hứa Ý Nùng khoá chặt màn hình máy tính, không muốn cùng anh ta nảy sinh tranh chấp vô vị vào lúc này, cũng chẳng thèm để ý đến thủ đoạn bốc cao đạp thấp này, người thông minh biết tránh hại tìm lợi, bèn hạ thấp ngữ khí, “Anh Trương, tôi cũng vì có chút chuyện gấp nên mới hơi nóng vội, cúp điện thoại của anh đúng là tôi không đúng, xin lỗi nhé, nhưng danh sách này…”
“Tôi đã nói là trước khi tan ca sẽ đưa cho cô mà.” Bên kia không có kiên nhẫn cắt đứt lời cô, “Sao? Nghe không hiểu tiếng Trung cần phiên dịch sang tiếng Nhật à?”
Hứa Ý Nùng cúi đầu cụp mắt, đối phương thì không cho cô cơ hội lên tiếng nữa, cúp ngang điện thoại như trả thù.

Nghe tiếng “bíp bíp” kia, cô buông điện thoại xuống, cố gắng ổn định lại hạ nguồn rồi tiếp tục làm việc.

Buổi chiều cách giờ tan tầm còn khoảng hai tiếng đồng hồ, cô lại gọi vào số điện thoại kia, thế nhưng hoặc là không nhận hoặc là người khác nhận thay.

“Trương Tang đâu?” Nhận máy là một đồng nghiệp nam người Nhật, cô dùng tiếng Nhật hỏi.

Đối phương nói với cô, “Không thấy ở chỗ ngồi.”
“Anh ta đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Một tiếng sau gọi lại, vẫn là nhận thay.

Hứa Ý Nùng, “Trương Tang vẫn chưa về sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có biết khi nào anh ta trở về không?”
“Tôi không rõ lắm.”
“Được, cám ơn.”
Cô buông điện thoại xuống, tháo kính mắt rồi đi ra khỏi văn phòng, đẩy cửa hành lang đi thẳng xuống hai tầng, đến khoa điện tử ở tầng năm, ai ngờ từ xa đã thấy được người họ Trương đang ngồi vững vàng như Thái Sơn ở vị trí của mình, còn đang chuyện trò vui vẻ với đồng nghiệp bên cạnh.

Hứa Ý Nùng vừa đứng ở hành lang vừa dùng điện thoại di động gọi điện thoại bàn cho anh ta, chỉ thấy anh ta nhìn lướt qua màn hình điện thoại, sau đó ra hiệu cho hậu bối Nhật Bản bên cạnh tới nhận máy.

 
Vì thế cô cúp điện thoại đi vào.

“Không cần nhận đâu, tôi tới đây rồi.” Đứng vững trước chỗ ngồi của anh ta, Hứa Ý Nùng lễ phép cười nói, “Anh Trương, nếu anh đã ở đây thì đâu cần làm phiền người khác tới nhận điện thoại của tôi.”
Tự biết đã bị vạch trần, người họ Trương kia lại thờ ơ trừng mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, “Tôi cũng không cần phải nhận điện thoại từ một hậu bối bất kính với mình.”
Hứa Ý Nùng nói tiếng Trung, nhưng anh ta lại trả lời tiếng Nhật, thanh âm khá cao, rất có ý tứ nói cho đồng nghiệp Nhật Bản nghe.

Đồng nghiệp Nhật Bản xung quanh nhìn như vùi đầu làm việc, kì thực lại đang hóng hớt trong âm thầm, nhất thời văn phòng rơi vào bầu không khí vi diệu.

Sự trầm mặc vô cớ kéo đến, lan tràn khắp nơi.

Hành động này không thể nghi ngờ là đang biểu thị cho bậc thang để bước xuống, ai ngờ đối phương lại rất nhiệt tình, trong thái độ coi thường mang theo ý cảnh cáo, bày ra dáng vẻ tiền bối: “Người trẻ tuổi, phải khiêm tốn.”
Hứa Ý Nùng gật đầu hoàn toàn chấp nhận, vẫn dùng tiếng Nhật, “Được rồi Trương Tang, sau này tôi sẽ sửa lại, nhưng, tôi muốn hỏi thứ tôi muốn khi nào anh có thể gửi cho tôi?”“

Cô nâng cổ tay bảo anh ta nhìn đồng hồ, lại dùng đầu ngón tay gõ gõ vào mặt đồng hồ, “Xét cho cùng cách giờ tan tầm chỉ còn nửa giờ nữa.”
Tên họ Trương kia có ý giằng co với cô, anh ta khép tập tài liệu trong tay lại, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

“Muốn thứ gì thì bảo cấp trên của cô tới tìm tôi.” (tiếng Nhật)
Trên mặt Hứa Ý Nùng vẫn mang theo ý cười, “Chỉ là một phần danh sách, nếu có vấn đề gì cứ trực tiếp nói với tôi là được, cấp trên của tôi không phụ trách chuyện này, liên hệ anh ấy rồi cuối cùng vẫn tìm tới tôi, như vậy chẳng phải đang lãng phí thời gian của mọi người sao?” (tiếng Nhật)
Anh ta cười mỉa mai, “Cô? Cô là cái thá gì chứ?”(tiếng Nhật)
Công ty Nhật Bản rất phân biệt đối xử, loại chuyện tiền bối đàn áp hậu bối này nhìn mãi đã quen mắt, nhưng phần công việc hôm nay không cho phép Hứa Ý Nùng chịu thua chuyện này, cô thu lại một phần kiên nhẫn cuối cùng, trực tiếp đổi lại tiếng Trung.

“Trương Tang, tôi rất nể mặt anh, xin anh nói rõ đây là đâu, tôi không muốn cãi nhau với người Trung Quốc ở công ty Nhật Bản, anh không ngại mất mặt, nhưng tôi ngại.”
Người nọ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lại đối diện với Hứa Ý Nùng đang sát lại gần, “Chúng ta lăn lộn ở nước ngoài cũng chỉ vì muốn kiếm miếng cơm manh áo, không có ai cao quý hơn ai, làm lỡ chuyện rồi cả tôi và anh cũng không chịu trách nhiệm nổi.” Cô lại cười khẽ, “Luận về quy tắc công việc chắc là anh lão luyện hơn tôi chứ, tiền ——bối.”
Anh ta ném cây bút đi, cũng đổi sang dùng tiếng Trung, “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Hứa Ý Nùng nhẹ nhàng nghiêng đầu, dùng lời buổi sáng của anh ta trả lời, “Sao? Nghe không hiểu tiếng Trung muốn phiên dịch sang tiếng Nhật à?”
“Cô!”
Hứa Ý Nùng chống một tay lên mặt bàn làm việc của anh ta, vẫn là giọng điệu nhắc nhở, “Mọi người đang nhìn kìa, xin anh chú ý vẻ mặt.”
Nhìn như vậy thì người Nhật chỉ coi như hai người bọn họ đang dùng tiếng Trung nói chuyện vui vẻ với nhau, thật tình không biết hai người đã sớm giương cung bạt kiếm.

Bị cô nói như vậy, Trương Tang lúc này mới phát hiện đồng nghiệp Nhật Bản đang ngồi nhìn trộm bọn họ, mà trên khuôn mặt tinh xảo của Hứa Ý Nùng lại cất giấu dao, chỉ nghe cô nói.

“Anh cảm thấy tôi trẻ tuổi năng nổ cũng được, mà không hiểu chuyện cũng chẳng sao, nhưng cỡ anh mà tiền bối gì chứ, chẳng qua là nhìn tôi nhỏ tuổi nên khi dễ tôi, nhưng cả anh và tôi đều là kỹ sư chủ quản, sao anh không thử ngẫm lại xem vì sao một hậu bối như tôi chỉ mới ba năm mà đã có thể đứng ngang hàng với anh?”“
Cô nhìn dáng vẻ muốn nổi giận nhưng phải kìm nén của anh ta, không cho anh ta cơ hội mở miệng, “Anh muốn không có lý tưởng cũng được, nhưng xin đừng lôi kéo tôi, hôm nay case này là tôi phụ trách chính, các kỹ sư khác đều đã gửi danh sách cho tôi rồi, nếu giữa hai chúng ta xảy ra vấn đề gì đó, anh không sợ bị người Nhật chê cười thì cứ tùy ý.

Cùng với đó, trong công việc ai cũng có bản lĩnh, muốn khiến người ta tâm phục khẩu phục tôn trọng không phải dựa vào việc cậy già lên mặt, dùng chiêu này cơ bản đều là loser*.”
(*đồ tồi, người thất bại.)
Nói xong cô nhấc tay, bước đi không ngoảnh đầu lại.

Trở lại chỗ ngồi, cô uống mấy ngụm nước, tầm vài phút sau máy tính vang lên tiếng nhắc nhở, là email danh sách Trương Tang gửi tới.

Cô lập tức kéo bàn phím ra, cách giờ tan tầm còn khoảng năm phút, cô sắp xếp lại danh sách rồi gửi cho tất cả hạ nguồn, làm xong mọi việc thì ngoài cửa sổ trời đã tối om, cô ngồi tựa lưng vào ghế làm việc nhìn ra xa thành phố Tokyo này, sau khi cảm thấy mọi thứ dường như quá xa lạ, cô lại nhìn vào màn hình máy tính của mình, rõ ràng là không có gì thay đổi nhưng lại đột nhiên cảm thấy cuộc sống nơi này ngày qua ngày quá nhàm chán vô vị.

Vài tháng sau, khả năng sản xuất mô hình TX12 đã tăng lên và bước vào giai đoạn sản xuất hàng loạt.

Hứa Ý Nùng xuất cảnh từ sân bay thành phố A Trung Quốc.

Bầu trời đêm như một bức màn với biển sao thâm trầm, chiếc nón vành tròn của cô đè lên tóc mái thưa thớt che khuất hai mắt, cô kéo vali thật to muốn bước vào cổng tiểu khu nào đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản lại.

Đêm khuya, Đồ Tiểu Ninh đang ngủ say bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu đến bực bội, Kỷ Dục Hằng vỗ nhẹ cô ấy trấn an, sau đó rút một tay đang ôm cô ấy ra, với lấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, liếc nhìn thì thấy là bộ phận quản lý tiểu khu.

“Anh Kỷ, muộn thế này rồi còn quấy rầy anh, nhưng bây giờ trước cửa tiểu khu có một người phụ nữ nói là họ hàng của anh.” Bảo vệ tiểu khu nói qua điện thoại.

Đồ Tiểu Ninh khẽ nhúc nhích, Kỷ Dục Hằng kéo chăn đắp kín vai cô ấy, vừa muốn nói chuyện thì đầu dây bên kia đã bị người đoạt lấy.

“Wuli oppa, Saranghae~”
Anh ấy thoáng cái liền tỉnh táo….



Ngày Hứa Ý Nùng đến “Trục Ảnh” báo danh đã gây ra một trận xôn xao.

Trục Ảnh tên đầy đủ là Công ty TNHH Viện nghiên cứu ô tô Trục Ảnh, thương hiệu xe hơi độc lập trong nước, là một trong những doanh nghiệp phát triển nhanh chóng trong ngành công nghiệp ô tô Trung Quốc trong những năm gần đây, hiện đã trở thành công ty dẫn đầu các doanh nghiệp sản xuất ô tô nội địa Trung Quốc, các viện nghiên cứu còn tập hợp những tài năng tốt nghiệp từ các trường đại học và cao đẳng trở về nước.

Có điều bên trong Trục Ảnh vẫn luôn lan truyền một câu nói: Trục Ảnh thứ gì cũng tốt, chỉ là tỉ lệ nam nữ mất cân đối.

Cho nên sự xuất hiện của Hứa Ý Nùng như một ngọn gió xuân lướt qua mặt hồ, gợn lên những bọt nước lăn tăn.

Diễn đàn nội bộ lập tức xuất hiện một bài viết: Trục Ảnh nhà ta vừa có một em gái đến, còn là một em gái xinh đẹp.

Lầu 1: Không có hình ảnh thì có cái đầ* buồ*.

Lầu 2: LZ mở topic mà không đăng kèm ảnh, rẻ tiền quá đi.

Lầu 3: Nói chuyện đàng hoàng, văn minh lên các anh em.

Lầu 4: Tôi có một người bạn, nói là trước khi lâm chung muốn thưởng thức mỹ vị phụ nữ.

……
Vài phút sau, chủ topic đăng tải một bức ảnh.

Phụ đề: Run rẩy đi! Chúng phàm nhân!
Dân chúng trả lời: Đệt, bà nội nó chứ! Cháu trai của ông! Yêu! Chết! Đi! Được!
Mạng nội bộ lại một lần nữa hỗn loạn…
Mà Hứa Ý Nùng hoàn toàn không biết gì đang được nam đồng nghiệp HR dẫn về bộ phận trực thuộc, cả một đường đi đồng nghiệp này nói rất nhiều, thẳng đến khi trên hành lang đụng phải một người.

“Thật trùng hợp.” HR nói với Hứa Ý Nùng, “Vị này chính là cấp trên trực tiếp của cô, Vu tổng.”
Hứa Ý Nùng nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da đối diện, đợi anh ta đến gần thì đồng nghiệp HR cười gọi: “Vu tổng, chúng tôi đang định đi tìm anh đây.”
Thế là Vu tổng dừng chân.

Đồng nghiệp HR giơ tay giới thiệu, “Đây là kỹ sư chủ quản mới mà công ty tuyển cho tổ BOM.”
Người đối diện nhìn qua, Hứa Ý Nùng theo thói quen cúi đầu, cung kính nói, “Chào Vu tổng, tôi là Hứa Ý Nùng, hôm nay chính thức báo danh, sau này mong được anh chiếu cố.”
Vu tổng quét mắt, hỏi: “Chính là người từ Nhật về đó sao?”
“Đúng vậy.”
Vị cấp trên mới khẽ gật đầu, tích chữ như vàng nói, “Để HR dẫn cô đến bộ phận, tôi đi hút điếu thuốc.”
Hứa Ý Nùng gật đầu, đột nhiên hỏi nam đồng nghiệp HR, “Anh biết hút thuốc không?”
Nam đồng nghiệp sửng sốt, lập tức đáp: “Có.”
Cô bèn tiến lại gần Vu tổng một bước, thản nhiên cười nói, “Đúng lúc tôi cũng nghiện thuốc lá, Vu tổng, nếu không ngại thì cùng nhau hút một điếu nhé?”
Tư thái tự nhiên hào phóng khiến cho các loại ánh mắt của nam đồng nghiệp HR đan xen trong chớp mắt, trong đó nhiều nhất vẫn là kinh ngạc.

So ra thì Vu tổng vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ta lại liếc nhìn cô, đưa tay làm ra tư thế mời, ý bảo ưu tiên phụ nữ.

Ba người cùng đi vào phòng hút thuốc, nam đồng nghiệp tinh tế rút thuốc ra mời.

“Cảm ơn.” Hứa Ý Nùng nhận lấy điếu thuốc rồi đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện phòng hút thuốc này không nhỏ, bên ngoài còn có một ban công.

Phát thuốc xong, nam đồng nghiệp sờ túi áo sơ mi của mình, sau đó lại sờ túi quần, thế nhưng không thu hoạch được gì, anh ta không mang theo bật lửa.

Vu tổng lấy bật lửa của mình ra châm lửa, nhưng ấn mấy lần cũng không lên lửa, bèn lắc lắc rồi thử lại nhưng vẫn không lên.

Bầu không khí nhất thời ngưng đọng.

Đột nhiên “Đinh – -” một tiếng, chiếc bật lửa mở nắp mang theo một tiếng vang thanh thúy đánh vỡ sự yên lặng, lại vang lên tiếng“Xèo xèo – -” trượt ra, một bàn tay với khớp xương rõ ràng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt ba người, động tác liền mạch lưu loát mà thuần thục.


Một ánh lửa bốc lên, chiếu sáng đôi mắt của Hứa Ý Nùng, cô nhìn thấy rõ ràng logo trên vỏ bật lửa: S.T.

Dupont
Cô ngước mắt, thân hình xuất hiện bất thình lình này cao đến mức khiến cô phải ngước đầu lên nhìn, nhưng khi châm thuốc lại lịch sự nghiêng người.

Quanh người cô bỗng chốc bị hơi thở mát lạnh nam tính bao trùm, có điều còn chưa kịp châm lửa, cô tựa như đã bị làn khói này làm cho híp mắt lại.

Đứng yên một lát, đôi môi đỏ mọng của cô thành thạo ngậm điếu thuốc, tay trái đưa ra sau lưng, không chút câu nệ tiến tới mượn tay người đối diện châm thuốc.

“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Nam đồng nghiệp cười khanh khách, giơ tay vỗ nhẹ bả vai người từ trên trời rớt xuống này.

“Tên nhóc cậu từ đâu chui ra vậy?”
Ngọn lửa vẫn chưa tắt, giúp bọn họ đốt từng điếu thuốc xong, cuối cùng mới đốt điếu thuốc của mình.

Người nọ ngậm điếu thuốc trong miệng, khói từ từ tản ra làm mờ đi nửa bên mặt anh, mông lung hư ảo, thanh âm trầm thấp lượn lờ.

“Nãy giờ tôi đứng ngoài ban công.”
Nam đồng nghiệp giới thiệu với Hứa Ý Nùng: “Đây là quản lý dự án bên B của công ty chúng tôi, quản lý Vương.”
Hứa Ý Nùng thuận thế đưa mắt nhìn đối phương, lúc này mới có thể đàng hoàng đánh giá người nọ.

Dáng người anh thẳng tắp, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở không thắt cà vạt, có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu nhô ra, sống mũi cao thẳng, mắt hẹp đuôi dài hơi nhếch lên, vầng trán cao rộng, dưới vẻ ngoài sống động như vậy dù không mặc chính trang cũng không hề thấp kém, ngược lại còn khiến cả người tràn đầy khí chất, hơn nữa trong con ngươi sâu thẳm còn ẩn chứa sự sắc bén.

Sau đó nam đồng nghiệp giới thiệu ngược lại, “Đây là kỹ sư chủ quản mới tới bộ phận BOM của Trục Ảnh chúng tôi, Hứa Ý Nùng.”
Đầu ngón tay phải của anh kẹp lấy điếu thuốc bên môi, tay trái nhàn nhã đút vào túi quần âu phục, trước tiên nghiêng mặt qua một bên thở ra một luồng khói, trong nháy mắt khói trắng từ giữa môi và ngón tay tản ra, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thờ ơ, sau đó lại quay đầu bốn mắt giao nhau.

Hứa Ý Nùng đứng thẳng tắp, là một phong thái hoàn toàn khác biệt.

Cô nghênh đón tầm mắt anh, vươn tay trước, “Xin chào, Hứa Ý Nùng.

Hứa bộ Ngôn, Ý trong ý nghĩa, Nùng trong tình yêu nồng đậm.”
Khói thuốc vẫn chưa tiêu tán làm cho đôi mắt kia càng lộ vẻ nhã nhặn lưu manh, môi anh khẽ rướn lên, cũng đưa tay ra.

Hai tay bọn họ chạm nhau, “Xin chào, Vương Kiêu Kỳ.

Tam Hoành Nhất Thụ Vương, Mã Nghiêu Kiêu, Thử Chi Kỳ.”
——————
Tác giả có lời muốn nói.

Giới thiệu vắn tắt bối cảnh của bộ truyện: ngành công nghiệp ô tô và IT trong nước.

Nữ chính: kỹ sư BOM ô tô (bên A)
Nam chính: chuyên viên tư vấn IT (bên B)
Chú thích Bên A và bên B: bên A là người bỏ tiền ra mua đồ, hay còn gọi là khách hàng, trong ngành dịch vụ thường còn gọi là Thượng Đế, muốn kiếm được tiền thì chỉ có thể phục vụ cho bên A.

Còn bên B là người cung cấp dịch vụ cho bên A để đổi lấy thu nhập.

BOM: Bill Of Material (định mức nguyên vật liệu), một kỹ sư BOM chịu trách nhiệm phát triển sản phẩm mới, lập kế hoạch BOM, bảo trì, cập nhật để đảm bảo tính kịp thời và chính xác của BOM.

Bộ truyện này từ vườn trường đến công sở, mối tình đầu gặp lại, cũng là gương vỡ lại lành, chuyện yêu đương của nam nữ chính chỉ là phụ, quá trình phấn đấu trong công việc mới là chính, không có nam phụ hay nữ phụ, góc nhìn của nam chính cũng tương đối nhiều hơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang