Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Muội muội, tướng quân tối nay sẽ trở về, chàng sai người nói tối nay sẽ đến phòng ta, hay là muội thay ta đi gặp tướng quân hàn huyên tâm sự?"

Thứ tỷ Từ Xảo Nhi trước mặt ta giọng điệu dịu dàng, thấu hiểu lòng người, giống hệt như kiếp trước.

Nàng ta cười kéo tay ta, ra vẻ tỷ muội tình thâm.

Nếu không phải trọng sinh trở về, có lẽ ta lại bị bộ dạng vô hại này của nàng ta lừa gạt.

Kiếp trước phu quân Bùi Đốc Hành sủng ái nhất chính là a hoàn này, cho dù đã cưới ta về nhà, hắn vẫn ba lần bốn lượt muốn nàng ta hầu hạ.

Lúc đầu ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Dù sao ta mới là chính thê mà Bùi Đốc Hành phải cưới hỏi đàng hoàng, trước khi xuất giá cũng là đích nữ của tướng phủ, sao có thể cam tâm để một nha hoàn thông phòng cưỡi lên đầu.

Nhưng không lâu sau, phụ thân ta đã tìm lại được thứ nữ thất lạc nhiều năm ở bên ngoài, chính là Từ Xảo Nhi.

Nàng ta trở thành thứ tỷ của ta, không cầu danh lợi, càng hết lòng đối xử tốt với ta.

Nàng ta chưa bao giờ tranh sủng với ta, thậm chí còn chủ động đẩy Bùi Đốc Hành vào phòng ta.

Nhưng càng như vậy, Bùi Đốc Hành lại càng không thể rời xa nàng ta.

Không ngờ, Bùi Đốc Hành xuất chinh nửa tháng trở về, người chưa đến nơi, đã sai người truyền lời cho Từ Xảo Nhi, nói là tối nay sẽ đến phòng nàng ta nghỉ ngơi.

Từ Xảo Nhi nhìn ra vẻ mất mát của ta, liền kéo ta đến phòng nàng, bảo ta thay nàng hoan ái cùng tướng quân.

Kiếp trước ta mừng rỡ không thôi, đối với Từ Xảo Nhi cảm kích vô cùng.

Nhưng giờ đây, sau nụ cười dịu dàng của Từ Xảo Nhi, ta lại nhìn thấu được tâm cơ độc ác ẩn giấu bên trong.

Thấy ta không lên tiếng, Từ Xảo Nhi nhét một lọ sứ nhỏ màu trắng vào tay ta.

"Muội muội, thứ này gọi là 'Nhất lữ ám hương', ban đêm có thể bôi lên da thịt, bảo đảm để phu quân ngửi thấy không thể dứt ra được, đối với muội muội chỉ có càng thêm yêu thích."

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn nhận lấy.

"Như thế thì thật sự đa tạ tấm lòng của tỷ tỷ."

Từ Xảo Nhi đi rồi, ta tiện tay ném lọ sứ đi.

Vô thức sờ lên bụng dưới của mình.

Nếu như giống như kiếp trước, đứa bé trong bụng ta giờ phút này, đã gần nửa tháng rồi.

Kiếp trước ta ngu xuẩn vô cùng, thật sự tin lời Từ Xảo Nhi, tin rằng nàng ta không tranh sủng với ta, chính là thật lòng đối xử tốt với ta.

Lại không hề hay biết, nàng ta đẩy Bùi Đốc Hành vào phòng ta, chỉ vì nàng ta đã mang thai, không thể hầu hạ.

Mà một câu "Muội muội thân phận tôn quý, sớm sinh con nối dõi cho tướng quân mới là chuyện chính đáng" của nàng ta, ta lại cho rằng nàng ta đặt mình ở trong hoàn cảnh của ta mà suy nghĩ.

Nào ngờ nàng ta chỉ là muốn đổi con cho ta, cố ý bày ra một ván cờ mà thôi.

Lần này.

Có nói gì ta cũng phải bảo vệ tốt con của mình.

Cùng với vạch trần bộ mặt độc ác giả thánh thiện của Từ Xảo Nhi!

Bùi Đốc Hành trở về, ta đang ngồi trong sân uống trà.

Thấy ta nhàn nhã, hắn không vui,

"Tạ Phương Phi, ta đã về lâu như vậy, nàng cũng không đến thỉnh an, là phu nhân tướng quân, nàng thậm chí không bằng một phần thiện ý thấu hiểu lòng người của Xảo Nhi!"

Hóa ra là trách ta không đứng dậy giúp hắn cởi áo giáp.

Ta cười nhạt, "Phu quân bớt giận, thiếp thân hôm nay thân thể không khỏe, phu quân hay là để tỷ tỷ hầu hạ nghỉ ngơi đi, dạo này tỷ tỷ rất nhớ phu quân, đừng để nàng sốt ruột."

Ta đứng dậy, đưa bình rượu trên bàn cho Bùi Đốc Hành.

"Bình rượu này, cũng coi như giúp phu quân rửa bụi đường."

Bùi Đốc Hành nhìn ta chằm chằm, không nhận lấy.

Hắn cười lạnh, "Xảo Nhi hiểu chuyện, sẽ không ghen tuông như nàng. Hơn nữa, là nàng ấy bảo ta đến phòng nàng."

Giọng điệu khinh thường của hắn khiến lòng ta lạnh lẽo.

Hóa ra, Từ Xảo Nhi trong lòng Bùi Đốc Hành luôn có địa vị cao như vậy.

Kiếp trước ta cho rằng chỉ cần có kiên nhẫn, âm thầm ở bên cạnh Bùi Đốc Hành, sớm muộn gì hắn cũng sẽ yêu ta.

Nhưng ta không hề hay biết, lập gia và tình yêu cũng cần phải dùng mưu đồ mà tiến hành 

Ta tiếp tục nhét bình rượu vào tay hắn.

"Phu quân sao có thể hiểu lầm tỷ tỷ như vậy, tuy rằng phụ thân vừa mới tìm được nàng ấy, nhưng dù sao cũng là thứ nữ của tướng phủ, tỷ tỷ chịu tủi thân nhiều năm như vậy, dù miệng không nói, trong lòng nhất định vẫn để ý ——"

"Tối nay phu quân vẫn nên đến phòng tỷ tỷ an ủi nàng thì tốt hơn. ."

Bùi Đốc Hành vốn không muốn ở trong phòng ta lâu, không nói được mấy câu, đã dụ được hắn đi.

Đợi bóng dáng hắn biến mất hoàn toàn.

Nha hoàn Lục Lam tiến đến bên ta, "Phu nhân, nô tỳ xác nhận tướng quân đã đến phòng của Từ tiểu nương."

Khóe môi ta khẽ cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang