Một vụ tai nạn xe, tôi xuyên thành nữ chính nhu nhược trong truyện niên đại những năm 80.
Chồng chê tôi quê mùa không biết điều, lại còn qua lại mập mờ với con bé phát thanh viên l.ẳng l.ơ trong xưởng.
Bố mẹ chồng coi tôi là cái mỏ tiền, ép tôi nộp hết lương để trợ cấp cho cô em chồng góa bụa.
Em chồng vừa được ăn được nói được gói mang về nhưng cái mỏ lại không ngừng ch,,,ửi rủa, ăn của tôi, uống của tôi, còn ch.ửi tôi là đồ nhà quê vô học.
Hừ.
Tôi đây là ai chứ? Sếp thì bật, đồng nghiệp thì xé, đ...ánh khắp khu phố không đối thủ, siêu cấp mỹ nhân " thiếu nữ thừa nam" đây.
Gặp phải tôi, coi như bọn họ xui tận mạng rồi.
Mấy con qu..ỷ hút m...áu kia, chếc hết đi cho bà!
1
Trên đường đi làm, tôi bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ tông bay.
Lúc hấp hối, trong đầu tôi vang lên một giọng nam dễ nghe.
【Chào ký chủ, tôi là hệ thống A Qua. Cô sắp xuyên vào cuốn tiểu thuyết thế tình văn 'Nàng dâu hiếu thảo những năm 80'.
【Thân phận: Nữ chính, Tần Tiểu Quyên, nữ công nhân xưởng dệt...】
Hít...
Theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của tôi, đây là tôi nhặt được thẻ hồi sinh rồi.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, cắt ngang A Qua: 【Bớt nhảm. Nói trọng tâm đi.】
A Qua hắng giọng, giọng điệu có chút õng ẹo: 【Thay đổi kết cục bi thảm bị nhà chồng h...út m...áu đến chếc của Tần Tiểu Quyên, hạ gục đám người nhà qu...ỷ hút m...áu kia.
【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới thực.】
Chỉ thế thôi á? Dễ như ăn cháo!
Tôi nhếch mép cười, tiếp nhận toàn bộ nội dung tiểu thuyết, yên tâm nhắm mắt lại.
“Tần Tiểu Quyên, lương của mày đâu? Mau giao ra đây.” Tôi bị một giọng nữ the thé đánh thức, đột ngột mở choàng mắt.
Trước mắt, một bà già nhỏ nhắn nhăn nheo đang xô đẩy tôi, tay lục lọi lung tung trong túi áo tôi.
Tôi đứng vững lại, đẩy mạnh một cái khiến bà ta ngã chổng vó: “Cút ngay, đừng đụng vào tôi!”
Bà già ngã ngồi bệt xuống đất, có lẽ không ngờ tôi lại phản kháng, kinh ngạc trợn đôi mắt tam giác: “Tần Tiểu Quyên, mày điên rồi à? Tao là mẹ chồng mày, mày dám đ...ánh tao?”
Tôi liếc bà ta một cái, nhét tiền lương vào sâu trong túi, khinh thường nói: “Thì sao nào?”
Tôi đâu phải là nữ chính nhu nhược trong nguyên tác, bị bà ta cưỡi lên đầu, ị lên cổ mà không dám hó hé tiếng nào.
Tôi chính là nữ hoàng nóng tính, quyền đả viện dưỡng lão Nam Sơn, cước đá trường mẫu giáo Bắc Hải đây.
Đến sếp tôi còn dám đ...ánh, mẹ chồng thì nhằm nhò gì?
“Mày, mày, mày muốn tạo phản à!” Mẹ chồng vịn cửa tủ bò dậy, phủi bụi trên người, vớ lấy cây phất trần trên bàn định đ...ánh tôi, “Đúng là ba ngày không đánh, dỡ nhà lên đầu.
“Không cho mày biết tay, mày không biết cái nhà này ai mới là chủ!”
Tôi hừ một tiếng, đảo mắt khinh bỉ, giật lấy cây phất trần, nắm trong tay huơ huơ về phía bà ta: “Đ...ánh đi, ai sợ ai?”
Mẹ chồng nghiến chặt răng, dùng hết sức bình sinh muốn giật lại cây phất trần, nhưng đều vô ích.
Chút sức chiến đấu này mà cũng đòi đấu với tôi à?
Tôi nhếch mép cười, đột nhiên buông tay.
“Ái da.” Mẹ chồng lảo đảo, ngã ngửa ra sau, ngay khoảnh khắc chạm đất, một tiếng ‘rắc’ vang lên, bà ta trật chân rồi.
Nhìn bộ dạng thê thảm của bà ta, tôi không nhịn được cười phá lên.
Tiếng ổ khóa chuyển động đột nhiên vang lên.
Một gã đàn ông lùn béo, hói đầu, trông bóng nhẫy, kẹp một chiếc cặp nhỏ màu nâu dưới nách, đẩy cửa bước vào: “Anh về rồi. Tần Tiểu Quyên, mau lăn ra đây hầu hạ anh thay dép.”
Xem ra đây chính là ông chồng trời đ...ánh của tôi, Lưu Kiến Nghiệp.
Tôi bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: “Tàn tậ..t hay liệt rồi, không có tay à?”
Mẹ chồng đảo tròng mắt, rú lên một tiếng rồi khóc lóc: “Con ơi, vợ mày muốn giếc mẹ rồi, con phải làm chủ cho mẹ.”
Lưu Kiến Nghiệp còn chưa kịp thay dép, đã vội chạy tới bên cạnh bà ta, đỡ bà ta dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?
“Con trút giận cho mẹ ngay!”
Nói xong, hắn xắn tay áo, vung nắm đ..ấm lao về phía tôi, “Tần Tiểu Quyên, mày ngứa da rồi phải không!”
Bố tổ sư cái loại đàn ông mặt dày nhà mày!
Tôi vung cây phất trần, quất mạnh vào cánh tay hắn.
Lưu Kiến Nghiệp kêu thảm một tiếng, rụt nắm đ.ấ.m lại, nhìn chằm chằm vết lằn đỏ trên tay mà gào khóc om sòm: “Tần Tiểu Quyên mày uống nhầm thuốc à? Mày dám đá..nh tao? Có tin không...”
“Không tin!” Tôi nhếch mép, lại quất hắn thêm cái nữa, “Còn dám lớn tiếng với bà, bà bắt mày quỳ xuống gọi bà là bố bây giờ đấy. Mày tin không?.”