Tôi vội vàng cúp máy.
Fan trong livestream không ngồi yên nữa.
【Gì thế? Các bạn ơi ông Hoắc Ảnh Đế nhà mình định làm gì vậy? Á á, chuyện này nói được sao?!】
【Chị em ơi, còn làm gì nữa, chị nói hơi color một chút nên thôi khỏi nói ha】
【Em khác mấy chị, em nói thẳng - chắc là ông xã Kỳ nhà mình đúng không?】
[Mấy đứa kia, ảnh đế nhà các cháu nói 'thịt' theo nghĩa đen đấy! Đừng có nghĩ bậy.]
【Ăn cơm hay nấu cơm thế!】
【Hê hê hê hê, tối nay chui gầm giường hai người họ là biết ngay ấy mà】
【Bạn trên kia, cho tôi đi với】
【+1】
Tôi nói khô cả miệng mà không thể kiểm soát nổi đống bình luận càng lúc càng lệch lạc. Tôi không dám tưởng tượng ngày mai hashtag của hai đứa tôi sẽ trông thảm hại thế nào.
Đúng lúc tôi lo lắng, tiếng bấm mật khẩu vang lên ngoài cửa.
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Ch*t cha, quên chưa đổi mật khẩu!
Ngay sau đó, giọng Hoắc Minh lạnh lùng vang lên: "Kỳ Mạch, em giỏi lắm đấy!"
Người tôi run bần bật, lập tức tắt livestream, lao như tên b/ắn về phía cửa định khoá lại.
Vừa chạy tới nơi chưa kịp đóng then, cửa đã bị chặn lại.
Hoắc Minh dùng lực rất mạnh, tôi hoàn toàn bất lực, nhanh chóng bị kh/ống ch/ế.
Hắn đẩy sập cửa, nắm ch/ặt cổ tay tôi đ/è xuống giường.
Một tay khóa ch/ặt hai tay đang giãy giụa của tôi, chân dài đ/è lên eo tôi, gương mặt đầy sát khí:
"Kỳ Mạch, dám nói lại câu nãy cho anh nghe xem không?"
Hắn vỗ nhẹ vào má tôi, giọng băng giá:
"Nói đi, chia tay với ai? Anh đã đồng ý đâu mà em dám đơn phương quyết định? Dạo này em càng ngày càng to gan, mấy ngày không gặp mà ngứa da rồi hả?"
"Hôm nay anh phải cho em biết rõ, cái gì nên nói cái gì không!"
Nói rồi hắn lật người tôi lại, bắt đầu x/é rá/ch quần tôi.
Tôi hoảng hốt hét lớn:
"Hoắc Minh! Anh làm gì vậy? Chúng ta đã chia tay rồi, tôi đã thông báo cho anh. Anh không có tư cách làm chuyện này nữa!"
Hoắc Minh dùng một tay bóp ch/ặt cằm tôi, ép mặt tôi quay lại, giọng điệu lạnh như băng:
"Anh nói cho em biết, anh không đồng ý! Mơ đi nếu nghĩ thoát được khỏi anh."
"Là em chủ động khiêu khích anh trước, Kỳ Mạch... từ lâu em đã mất quyền hối h/ận rồi."
Nói xong, hắn không thèm để ý đến tôi nữa, tự mình hành sự.
Hoắc Minh nói không sai, chính tôi đã thích anh ấy trước, cũng là tôi không kiềm lòng được mà tiếp cận anh.
Năm năm trước, tôi đến Tập đoàn Thiên Duyệt bàn hợp tác đầu tư dự án làng giải trí, vô tình chứng kiến ông chủ công ty cung kính tiễn Hoắc Minh ra cổng.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ngoài đời thực.
Ánh nhìn đầu tiên đã khiến tôi đắm chìm, khuôn mặt ấy, vóc dáng ấy, từng đường nét đều khớp hoàn hảo với thẩm mỹ của tôi.
Trên TV đã đẹp trai lắm rồi, ngoài đời Hoắc Minh còn cuốn hút đến mức không rời mắt nổi.
Chả trách người ta bảo anh ấy không ăn ảnh, tôi tưởng do lăng kính người hâm m/ộ, nào ngờ lại là thật.
Ống kính không thể truyền tải được một phần mười vẻ điển trai của anh.
Ánh mắt không che giấu của tôi khiến anh để ý.
Anh ngẩng mắt nhìn vẻ mặt si mê ngờ nghệch của tôi, hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua chút gh/ét bỏ:
"Có việc gì?"
Tôi tỉnh táo ngay, dìm nén cảm xúc vừa trỗi dậy, lắc đầu:
"Không có gì, em đi ngang qua thôi."
Trong giới này, ai chẳng biết thân phận Hoắc Minh.
Anh chính là tiểu thiếu gia của gia tộc Hoắc ở Bắc Kinh - gia tộc nghe tên đã kh/iếp s/ợ, từ nhỏ được cưng chiều muốn gì được nấy.
Anh bước vào làng giải trí chỉ là trò tiêu khiển của công tử nhà giàu, tôi sao dám có ảo tưởng viển vông.
Tình cảm vốn vô lý, càng kìm nén lại càng mãnh liệt.
Để giải tỏa nỗi nhớ, tôi xem hết phim ảnh, phỏng vấn liên quan đến Hoắc Minh.
Càng xem càng đắm say.
Cho đến một ngày, tôi lướt tin tức thấy đoàn phim của anh gặp động đất.
Tôi hoảng lo/ạn.
Chẳng suy nghĩ gì, tôi lao đến đó.
Tham gia đội c/ứu hộ, tôi tìm suốt đêm, cuối cùng phát hiện Hoắc Minh bị đ/á đ/è dưới đống đổ nát.
Không dám động vào, tôi lập tức gọi chuyên gia.
Trong lúc chờ c/ứu hộ, tôi không ngừng nói với anh:
"Hoắc Minh, cố lên! Rất nhiều người yêu quý anh ở ngoài kia, anh nhất định phải an toàn."
Có lẽ vì buồn chán, hoặc do bị mắc kẹt lâu thiếu oxy, anh hiếm hoi dịu dàng hỏi:
"Em cũng vậy sao?"
Tôi đờ người hai giây, cuối cùng chỉ dám đáp: "Vâng... em là fan của anh."