- Reng, reng…
Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi
Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe
- Đã đến lúc con phải trở về rồi
- Vâng thưa mẹ
Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi
" Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.."
Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa
"Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây "
Em không biết mình có nên tồn tại không nữa
Ai đó hỏi em sống làm gì em chỉ biết cười và nói “chẳng biết nữa “
- Hôm nay bao nhiêu rồi
- Mùng 10 thưa cô
Đôi mắt đẹp chợt dừng lại
“ Ngày của sự chết chóc à ’’