Gương mặt đẹp trai chết người đó tiến đến mỗi lúc một gần, trái tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh.
Nhắm chặt hai mắt lại, hình ảnh này quá đẹp khiến cô không cả dám nhìn.
– Tiểu – Hạnh – Vận…
Tiếng nói êm dịu phả vào mặt, kéo dài, âm cuối kéo dài đến rất rất dài, khiến người ta dễ liên tưởng đến bầu không khí mờ ám hết sức viển vông.
Thế nên nói, đừng nên gọi cô như vậy! Một cô gái đã gần 30 tuổi nhưng chưa có đến một mảnh tình vắt vai sẽ không có sức đề kháng với những thứ như vậy đâu! Nghe những lời nói kiểu này, lỗ tai sẽ mang thai mất!
– Cô muốn đi đâu nhỉ?
– Ừm… – Cô vẫn nhắm mắt, mặt nhăn lại, theo phản xạ nắm chặt thẻ chấm công trong tay: – Sếp… đã đến giờ tan làm rồi…
– …Chẳng phải đã nói với cô hôm nay phải tăng ca à! Cô điếc đến choáng đầu hả?!
– Ôi?! – Cô choàng mở mắt, mấy thứ hường phấn trong đầu bay tan tành trong thoáng chốc.
– Ôi cái gì mà ôi! Đi sửa ảnh cho tôi!
– Em… – Cô hít sâu một hơi, đón nhận con ngươi đầy tức giận của Hạ Kha rồi lại nhắm mắt, lúng túng trả lời: – Hôm nay em có việc…
– Chuyện gì mà quan trọng hơn cả công việc hả?!
– Là… em… – Hình Vận nhăn nhó.
Từ Y Y quan hệ khá tốt với cô đứng cạnh máy phô-tô cũng không nhìn nổi bèn trả lời thay:
– Hôm nay cô ấy phải đi xem mắt.
… Im miệng!!!
Hình Vận bất thình lình quay mặt nhìn cô nàng.
Ở cái xã hôi này, chấp nhận đi xem mắt là thừa nhận bản thân đã già còn ế. Nhắc đến tuổi của cô thì đúng, khi tám chuyện với bạn bè thỉnh thoảng cô cũng tự trêu bản thân nhưng không bao giờ thừa mặt trước mặt Hạ Kha!
Phải biết rằng “anh” sếp này nhà họ thích xát muối lên vết thương người khác nhất đấy.
Sẽ bị chế giễu! Sẽ bị mỉa mai! Anh ta nhất định sẽ lấy cái này để mỉa mai cô!
– Gì… – Quả nhiên Hạ Kha không thể ngậm được cái miệng của mình, bật cười thành tiếng. Anh ta nhanh chóng ý thức như vậy là không lễ phép: – Không… không phải, tôi không cười ý của cô…
– … – Trước khi nói mấy lời kiểu thế thì hãy để tôi nín cười cái đã!
– Tôi cảm thấy hơi buồn cười thôi…
– …
Vậy mới nói, anh đang mỉa mai tôi đấy!!!
– Aiz, ý tôi không phải nói cô buồn cười mà là việc đi xem mắt này cơ. Hai người không cả biết tên của nhau nhưng lại lấy kết hôn làm đầu câu chuyện thì chẳng khác nào đàm phán kinh doanh…
Quả nhiên tên lắm tiền này cũng nói ra…
Nhìn dưới góc độ công việc của một nhân viên như Hình Vận, tên Hạ Kha này có một đống khuyết điểm, soi mói, độc miệng, tham công tiếc việc, lại mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ nữa chứ, song rất biết cách bóc lột sức lao động của họ; nhưng nếu đứng dưới góc độ của phụ nữ, giá trị nhan sắc của anh ta rất cao, tài năng, phong độ, tự gây dựng sự nghiệp lập nên một công ty tư vấn phát triển, tuy không đề cập kiếm được bao nhiêu tiền nhưng có thể gọi là ổn định và có tinh thần cầu tiến, quý hiếm biết bao.
Xưa nay anh ta không bao giờ phải bận tâm chuyện yêu đương, có điều bình thường vẫn có phụ nữ đến công ty họ tìm anh ta “bàn chuyện công việc”.
Xem mắt ư? Với anh ta thì đây đúng là chuyện cười không nào tưởng tượng nổi rồi.
Nhưng với cô thì lại khác…
– Vậy sếp nói em phải làm thế nào? – Hình Vận ỉu xìu rụt hai vai lại, đứng trước mặt kẻ lắm tiền này thừa nhận mình là một “loser” cũng chẳng có gì mất mặt.
– …Cái gì làm thế nào cơ? – Hạ Kha ù ù cạc cạc.
– Anh chị em nhà em đều đã lấy vợ lấy chồng cả rồi.
– …
– Đứa bé nhất cũng đã hai tuổi.
– …
– Đến anh họ thích chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng năm nay cũng sắp cưới vợ.
– …
– Em họ cũng đang trong thời kì mang thai.
– …
– Rồi đến cả em họ chẳng mấy xinh đẹp mấy ngày trước cũng chạy đến đưa thiệp cưới lần thứ hai, tiện thể còn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho em luôn.
– …
– Mẹ em mừng phát khóc, còn bố em cũng kích động đến mức đi mua canh gà mái để ăn mừng…. Nếu em không đi xem mắt, ông ấy nhất định sẽ nôn hết canh gà mái ra mất… Sắp đến tuổi cưới xin nhưng lại chẳng có lấy thằng bạn trai nào, bố mẹ em dẫu tốt đến đâu rồi cũng sẽ ghét em mất. Nhưng việc này trách ai được? Trách ai được đây?
– …
– Khi còn bé, vì không muốn thầy u thất vọng nên em luôn luôn cố gắng học thật giỏi. Nếu nói tuổi học trò của người ta rồi cũng sẽ mục nát hết thì em lại bắt đầu từ chính cái đống mục nát đó; sau khi tốt nghiệp đại học, cũng không muốn họ thất vọng nên cố gắng tìm việc làm nhanh nhất có thể, thậm chí còn bị sếp ngày ngày đêm đêm bóc lột… Từ bé đến lớn, em chính xác là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, để bố mẹ được mở mày mở mặt… Thế nhưng dạo gần đây cứ nhìn thấy em là mẹ lại than thở, còn bố cũng lén cầm ảnh ép bắt đi xem mắt như đi dạo phố. Tự dưng em cảm thấy mình như hàng ế nóng lòng mang ra rao bán.
– …
– Em đã làm sai gì chứ? Em chăm chỉ học hành, cố gắng làm việc, ngoan ngoãn kiếm tiền, không nhặt của rơi, góp niềm vui cho mọi người, kính già yêu trẻ, thế mà bây giờ ở trong mắt bố mẹ và họ hàng trong nhà em cũng chỉ là đứa không cưới không đẻ con, trầm tính ít nói, tính tình dở hơi, vì vậy bạn trai trở thành thứ quái vật không chơi nổi… Sếp cảm thấy cái này buồn cười lắm à? Em lại thấy chẳng có gì hay đáng buồn cười cả! Chỉ muốn làm người bình thường thì có gì đáng cười…
Nghĩ vớ vẩn, nghĩ linh tinh, những dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ hội tụ thành một nguồn năng lượng mạnh mẽ tiến về phía Hạ Kha, nặng nề lắm, âm u lắm.
– Cô đi đi… – Hạ Kha đầu hàng chịu thua.
– Tốt quá! – Hình Vận suy tư chốc lát rồi hỏi: – Sếp ơi, em có thể lái xe đi không?
– Tùy cô.
– Tiền xe có thể để trả không?
– …Biến!
– Ôi…
Hết chương 1