Ta kéo theo làn váy dài lê thê chậm rãi bước lên từng bậc đá xanh tường thành, cố hết sức bước đi từng bước. Từ trước đến nay ta vốn không thích những xiêm y phức tạp thế này, không tới lúc cần thiết thì tuyệt nhiên sẽ không mặc những xiêm y lộng lẫy như vậy, mà cho dù có mặc vào, các tỳ nữ đi theo phía sau cũng nâng làn váy lên giúp ta.
Nhưng hôm nay, không có.
Có chăng chỉ là những binh lính vận áo giáp nặng nề, bọn họ giương trường mâu lạnh như băng dính đầy máu tươi, sắc mặt lạnh lùng áp giải ta lên thành lâu.
Chiến kỳ trên thành lâu tung bay phần phật, còn chưa lên đến nơi đã có thể nghe thấy tiếng phụ nữ và trẻ con đang gào khóc. Ta đạp lên thi thể nằm rời rạc của một quý phụ nhân tứ chi cương cứng lạnh ngắt, quyết liệt lạnh lùng tiêu sái bước lên đỉnh cao nhất của thành lâu.
Xa xa ánh sao chớp lóe, mây đen vần vũ. Một trận mưa to sắp bắt đầu trút xuống.
Dưới thành lâu, ba mươi vạn đại quân vây quanh Hoàng cung trùng trùng lớp lớp, không một khe hở.
Nhiều người như vậy, ngoại trừ chiến mã sốt ruột hí vang, ta không nghe được tiếng vang nào khác. Gió đêm mang theo máu tanh và hơi thở lạnh như băng đập vào mặt ta, ta buông làn váy phức tạp trong tay, mặc nó tung bay theo gió. Ta nghĩ, ngoại trừ màu sắc máu tươi thì màu đỏ tươi của giá y trong đêm nay là sắc màu diễm lệ nhất.
Một người đặt thanh kiếm lạnh hôi tanh ở trên cổ ta, sát khí trên giáp trụ của hắn phía sau lưng khiến lông tơ ta khẽ dựng đứng. Hắn khàn giọng rống to.
“Trường Dạ Hầu An Tử Vụ.”
Ba mươi vạn tướng sĩ dưới thành lâu đều im lặng. Ta cụp mắt che kín thần sắc đôi ngươi, tựa như một tượng thần không có cảm giác.
“An Tử Vụ!” Nam tử phía sau lưng ta tức giận đùng đùng, “Trẫm mệnh cho ngươi mau xuất hiện, trễ một khắc ta liền khoét một con mắt của phu nhân ngươi, trễ thêm một khắc ta sẽ biến ả thành “Người lợn”.
Người lợn, chặt bỏ tứ chi, khoét mắt xẻo tai, cắt đi mũi lưỡi, đó chính là hình phạt mà vị Quân vương ở phía sau lưng ta thích nhất.
Ta vẫn cụp mắt, không hé lộ một chút thần tình nào cả.
Đại quân dưới thành lâu có chút xao động, bọn họ đa phần là bộ hạ cũ dưới trướng của phu quân ta – Trường Dạ hầu, rất nhiều tướng lĩnh quen biết với ta. Giết tàn nhẫn một nữ nhân cũng không phải là một việc nghiêm trọng, nhưng mà trong tình huống này đây, giết một nữ nhân của chủ soái quân phản loạn thì chính là một sự uy hiếp.
Hơn nữa trên tường thành này còn có đông đảo gia quyến của các binh lính tướng lĩnh, họ đang gào khóc tang thương. Lúc này mà giết ta, chính là sự biểu thị, không lâu lắm nữa các nàng cũng sẽ bị sát hại tàn nhẫn như vậy. Các tướng sĩ bên ngoài hành quân đã lâu, nỗi nhớ nhung duy nhất trong lòng chính là vợ con và mẹ già trong nhà, nếu giết những phụ nữ và trẻ con này…
Quân vương tâm kế thật quá mức tàn nhẫn.
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ dưới thành vọng đến. Thật ra âm thanh này vốn vô cùng nhỏ, nhưng ta lại có thể nghe thấy. Ta nghe được bởi vì ta từng làm mấy năm ca cơ, tương đối nhạy cảm đối với âm thanh, hoặc ta nghe được bởi vì chàng cưỡi ngựa “Long Mai”, con ngựa mà ta cùng chàng đã chọn.
Đại quân rẽ sang hai bên tạo ra một con đường, một nam tử tay nắm dây cương ngồi trên lưng ngựa, không nhanh không chậm xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Ánh đuốc lập lòe trong màn đêm tối tăm mờ mịt khiến ta không thể nhìn thấy rõ diện mạo của chàng. Chỉ thấy được dáng lưng chàng thẳng tắp, ngân giáp bọc quanh một thân hình hoàn mỹ. Đây không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ chàng vận chiến bào, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ chàng vận chiến bào trên sa trường.
Bớt một phần hiền hòa, thêm một phần mạnh mẽ.
Khóe môi ta không tự chủ được khẽ giương cong. Đây là phu quân ta – Trường Dạ hầu, An Tử Vụ. Giờ phút này đang là chủ soái của phản quân, sắp lật đổ — trở thành người chủ mới của giang sơn này.
Nhìn thấy An Tử Vụ đi ra, Hoàng đế sau lưng ta có chút cao hứng. Vì mọi người khắp kinh thành đều biết tình cảm của ta và chàng khăng khít thâm sâu. Tất cả đều tin tưởng ta với chàng là một đôi sinh tử cùng nhau.
Sinh tử cùng nhau.
Chỉ có mình ta biết, chẳng qua chàng muốn cho mọi người nhìn thấy một mặt ấy mà thôi.
“Trường Dạ hầu, nếu như ngươi nguyện lui quân, trẫm sẽ bỏ qua cho phu nhân ngươi, không để ý đến hiềm khích trước kia, tiếp tục cho ngươi vào triều làm quan, thuần phục Đại Tề ta.”
Chiến kỳ trên tường thành tung bay phần phật trong làn gió đêm ẩm ướt cuồn cuộn, nhưng người ngồi trên lưng ngựa vẫn thong thả từng bước, không hề có chút nào nao núng.
Chàng vẫn chưa trả lời, nhưng ta đã biết được đáp án của chàng.
Chàng trầm mặc, để cho mấy mươi vạn đại quân chờ mong đáp án.
Ta nhắm mắt thật chặt, đủ rồi, chỉ cần một chút trầm mặc này thôi là đã đủ rồi. Cũng không uổng phí tâm tư ta đã mặc giá y ngày hôm nay. Phút cuối cùng của cuộc đời, Tang Ca có thể đổi được sự do dự trong chớp mắt của An Tử Vụ…
Ta nghĩ: Trường Dạ hầu, chàng khát vọng ngàn dặm giang sơn này, chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi, hãy để cho ta trợ giúp chàng một lần. Để thành toàn tham vọng của chàng, cũng tránh để cho chàng mang trên lưng tiếng xấu lạnh lùng tàn nhẫn.
“Trong lúc Triệu đế tại vị, thiên tai không ngừng, nhưng lại không nghĩ cách an ủi thiên hạ chúng sinh, ngược lại còn bổ nhiệm quan lại tham ô, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, khiến dân chúng lầm than cơ cực. Vĩnh Nghiệp năm thứ ba, bạo quân Tiêu Thừa vì thú vui của mình mà đem mấy trăm cung nga biến thành người lợn. Vĩnh nghiệp năm thứ năm, đem mười mấy vị đại thần trung nghĩa dùng hình phạt bào lạc[1] để giết chết họ. Vĩnh nghiệp năm thứ tám, tàn sát ba thành ở Giang Nam, khiến Giang Nam ba năm không nghe thấy tiếng người, quạnh quẽ đìu hiu. Tội ác vô số kể! Hôm nay, Trường Dạ hầu thay trời hành đạo, trừ bỏ bạo quân, đem lại thái bình cho thiên hạ. Hỡi ba mươi vạn đại quân đang bao vây Hoàng thành, thời đại Triệu đế Tiêu Thừa đã chấm dứt, không cần e ngại!”
[1] Bào lạc: một công cụ chuyên hành hình các quan thần, đó là một ống đồng thật to rỗng ruột, bên dưới là miệng lò dùng để chụm than củi vào, hành hình bằng cách chất củi nung cho cột đồng nóng đỏ rồi đưa nạn nhân đến dí nguyên người nạn nhân vào ống đồng cho thịt da cháy khét, nạn nhân giãy chết rất thê lương.
“Câm miệng!” Kiếm của Tiêu Thừa cắt sâu vào cổ ta bắn ra một tia máu. Hắn trừng mắt với ta, hận đến khóe mắt muốn nứt ra, nhưng lại e ngại An Tử Vụ nên không dám giết ta thật sự.
Tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con trên tường thành dần dần nhỏ lại, đa phần các nàng đã từng chịu qua giáo dưỡng của nữ nhi khuê các, bây giờ ta lại đem đạo lý tiểu dân phường chợ của bản thân để nói, có lẽ các nàng không hoàn toàn hiểu hết, nhưng cũng có chút lay động…
Giọt mưa trên trời chậm rãi rơi xuống, ta ngẩng đầu lên ngước nhìn trời cao vời vợi, cất cao giọng nói “Phu quân ở bên ngoài ngày đêm hành quân mệt nhọc, vì bảo vệ quốc gia dân chúng, bất chấp tính mạng, để đi được đến ngày hôm nay đã vượt qua biết bao khó khăn. Nữ tử chúng ta, mặc dù không thể thay trượng phu tòng quân ra trận, trừ bạo quân, cũng nhất quyết không để liên lụy đến các người!”
Phụ nữ và trẻ con trên tường thành bất chợt im lặng.
“Bạo quân…”
“Câm miệng!”
Ta còn đang định nói tiếp, một tiếng gầm thét cắt đứt lời ta, mà thanh âm ấy rất đỗi quen thuộc. Mỗi lần trong giấc mộng đêm khuya, ta đều nghe thấy tiếng chàng nỉ non gọi tên ta: “Tang Ca, Tang Ca”. Quả thật còn trầm bổng dịu dàng hơn cả tiếng ca.
Ta vọng nhìn chàng đứng dưới thành lâu, một người một ngựa đứng giữa màn mưa mờ mịt, trước mặt chàng là tường thành chín tầng cao và sinh mạng của ta, sau lưng chàng là ba mươi vạn tướng sĩ đã cùng chàng vào sinh ra tử từ trước đến nay.
Ta nhìn không thấy rõ mặt chàng, nhưng trong thanh âm của chàng ta nghe được sự phẫn nộ và sợ hãi.
Chàng lo lắng cho ta?
Ta cười, Tử Vụ à, điều này không còn quan trọng nữa rồi.
Từ khi gả cho chàng, ta rất hiếm khi làm trái ý chàng, càng chưa bao giờ khiến chàng tức giận. Nhưng hôm nay ta không muốn nghe theo lời chàng, mà ta càng cất cao giọng hơn nữa, lần này không phải là vạch trần tội trạng Hoàng đế — mà là thể hiện tài nghề của mình – Ca hát.
“Khi nào mặt trời không còn nữa, ta cùng chàng sẽ mất…”
Một câu hát chưa xong, Hoàng đế giận dữ, bổ một nhát lên người ta.
Ta chỉ thấy cánh tay mình và ống tay áo hoa lệ đỏ tươi bị văng ra ngoài, vẽ lên một đường cong trong không trung rồi rơi xuống mặt đất lầy lội…
Cánh tay của ta…
Lúc đó ta còn chưa cảm nhận được đau đớn, dùng cánh tay còn lại bịt nơi máu tươi đang tuôn trào không ngừng, tiếp tục cất cao giọng hát. Máu cùng mưa thấm ướt đẫm giá y trên người ta.
“Câm miệng!”
“Không!”
Chàng cùng Hoàng đế đồng thanh rống ta, Triệu đế như điên loạn lại bổ kiếm vào người ta.
Trong cơn đau đến mơ hồ, dường như ta nghe được tiếng rống vang của An Tử Vụ: “Tiêu Thừa! Nếu như ngươi dám tổn thương nàng lần nữa…” Lời còn chưa nói hết, Triệu đế chợt biến đổi lạ kì, hắn nói khẽ bên tai ta: “Nếu Trường Dạ hầu muốn đoạt giang sơn của trẫm, trẫm liền cho hắn nếu có đạt được cũng sẽ dằn vặt suốt đời.”
Hắn túm lấy tóc ta, kéo ta đến đập đầu vào tường đá xanh của thành lâu. Lúc này đây ta đâu còn để ý đến điều gì nữa, cánh tay còn lại cào loạn trên mặt hắn. Trong lúc hoảng hốt, ta bỗng nhiên cảm giác đầu ngón tay mình nong nóng ẩm ướt.
Liền sau đó là tiếng thét lớn của Tiêu Thừa: “Mắt của ta! Mắt của ta!”
Thừa dịp hắn hoảng loạn, ta khàn giọng nói to: “Trường Dạ hầu, trừ bạo quân trấn an thiên hạ, Tang Ca được làm vợ của chàng, cuộc đời này quả không uổng phí, tuyệt không hối hận.”
Nói xong, ta dốc hết toàn lực, lao nhanh tới đâm đầu vào bụng Hoàng đế. Y phục bay tán loạn, ta mang theo Hoàng đế cả đời bạo ngược, cùng nhau ngã xuống tường thành.
Trước khi chết, thời gian dường như trôi chậm chạp hơn bao giờ hết.
Ta nhìn thấy trong màn mưa đêm mù mịt, mấy mươi vạn tướng sĩ đồng thời nức nở. Ta nhìn thấy bóng tối mờ dần và “Long Mai” phóng đến nhanh như tia chớp. Giây phút cuối cùng ta nhìn thấy trên ngân giáp chàng thấm đẫm máu tươi cùng ánh mắt bi thương thảm thiết.
“Tang Ca!”
Ta đã trông chờ tiếng chàng gọi tên ta nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng đã nghe được. Trên đường đến Hoàng tuyền, ta nghe được tiếng chàng gọi tên ta, tiếng chàng thét to hòa trong tiếng mưa tuôn xối xả.
Tử Vụ, chàng có còn nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau, trời cũng mưa mịt mù thế này.
Lần đầu chúng ta gặp nhau trong mưa, tựa như hình ảnh trong một bài thơ. Giang Nam liễu rủ đôi bờ, nhà nhà ngói xanh, tầng tầng mưa phùn mờ mịt. Lúc đó thiếp chỉ là một ca cơ không chút danh tiếng, còn chàng là một hầu gia phong lưu nhàn hạ.
Gặp nhau trong mưa, quấn quýt cả đời.
Bây giờ, cuối cùng ta cũng được giải thoát.