Cả lớp phá ra cười ầm ĩ.
“Ê.” Thằng nào đó đứng bên cửa sổ gọi trổng, tôi không nhìn rõ mặt nhưng liếc thấy nó đang cong mỏ cười như thể hy vọng sẽ đẩy được đám tóc lú lên trên cái đầu trọc lóc của nó. Cả cái giọng ngân nga nghe cũng lạc nhịp. “Để tao mở thêm cái cửa sổ nữa…”
Tôi giật mạnh cái nón trùm áo lạnh xuống, nhưng mép vải chỉ che được quá trán là hết mức trong khi mũi tôi đã bắt đầu co giật vì luồng gió vờn nhẹ qua.
“Có cần phải hằn học vậy không?” Tate lớn tiếng phản đối sau lưng tôi, hai tay giơ lên ra vẻ vô tội. “Tao có ý tốt giúp mày mà.”
“Thôi khỏi cám ơn.” Tôi co rúm người trên ghế khi thằng Trọc đẩy cái cửa sổ mở toang – Chúa ơi, khung cửa sổ mở toang cho gió lùa vào. “Mày đã muốn giúp thì sao không nhường cho tao chỗ ngồi trong góc hả?” Tôi cay cú vặc lại thằng Tate.
“Mày ngồi đây còn thảm hơn.” Nó gõ cộp cộp lên bàn. “Cửa sau ít khi nào đóng lại lắm.”
“Tao mặc. Tao thù cửa sổ hơn cửa ra vào.”
Nó ngó tôi cười nham nhở. “Vậy ráng chịu đi con.” Nó ngả người ưỡn ẹo trên ghế. “Tao cao hơn mày nên dĩ nhiên tao ngồi sau. Mày trùm nón sùm sụp riết coi chừng chậm phát triển thiệt đó.”
“Câm mồm.” Tôi nạt.
Tôi liếc dãy cửa sổ, lòng nơm nớp lo sợ. Hai cái đang mở, nhưng tạ ơn Chúa thằng Trọc đã lê mông về chỗ ngồi và gió vẫn chưa ùa tới chỗ tôi.
Bỗng nhiên cái nón áo lạnh lại bị giật ngược ra sau. “Sau giờ học ban nhạc có tập, mày đi không?” Tate chồm tới, ngây thơ thì thào vào tai phải tôi.
“Không!” Tôi ré tiếp, giật phăng cái nón trở lại chỗ cũ và lớn tiếng rủa xả thằng xấu xa – vừa đúng lúc cho thầy Balleby nghe được vốn từ vựng hoa mỹ của tôi.
“Sau giờ học lên văn phòng gặp thầy, Rubin.” Thầy đủng đỉnh bước vào lớp, đặt chồng sách lên bàn giáo viên. Cả lớp cười rúc rích.
Cả lớp – ngoại trừ thằng khốn Tate. Nó á, nó cười ha hả.
“Cả em nữa, Tate.”
Tôi nhe răng thỏa mãn dưới cái nón khi thằng bạn nín bặt như bị ai bóp cổ.