Mây đen dày đặc che khuất vầng thái dương, khí trời âm u khiến người ta toàn thân không thoải mái, cuồng phong gào thét, thổi mạnh tới mức cuốn bay cả bụi đá, trên quan đạo đến Tương Dương không một bóng người, mênh mông trống trải làm người ta có chút sợ hãi. Chốc chốc lại truyền đến những tiếng kêu oang oác của đám quạ, càng tăng thêm vẻ u ám thê lương.
Tựa như trời, đất, cỏ cây, tất cả đều mờ mịt.
Chỉ có một bộ bạch y từ đằng xa tới, sáng đến chói mắt.
Bạch y bội kiếm, mày kiếm mắt sao, thiếu niên hoa mỹ, người đến khắp người từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí thế ác liệt, như thể lưỡi kiếm nằm trong vỏ kia, chỉ cần vừa bật ra, thì sẽ giết người trong vô hình.
Hắn không cưỡi ngựa, chỉ là từng bước từng bước, đi tới vô cùng chậm rãi, thế nhưng mỗi một bước chân đều kiên định mạnh mẽ.
Bạch Ngọc Đường đã rời Khai Phong ròng rã mười ngày, mười ngày thời gian.
Gió tựa hồ càng lúc càng lớn, thổi tới mức khiến người có chút nghẹt thở.
Bạch Ngọc Đường lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn về phía xa, thật ra hắn chẳng hề nhìn thấy gì cả, nhưng trong lòng có một giọng nói thầm thì với hắn rằng, nơi đó, có chốn hắn cần đến.
Gió thổi cành cây nghiêng ngả, bốn phía như càng thêm u ám, gió cuốn cát bay mù mịt, khiến cho hắn không tự chủ được dùng tay áo che mắt lại, đến khi bỏ xuống, đã có người đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Ống tay áo hồng sắc bay phần phật trong gió, không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy người kia ôm trước ngực một chiếc bình sứ nho nhỏ màu trắng, thế nhưng Bạch Ngọc Đường biết y là ai.
“Ngươi vẫn là đến rồi.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Bạch huynh.” Người kia gọi hắn, cũng không tiến lên.
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên, vẽ ra một nụ cười, tựa như hờ hững, lại là thờ ơ như không: “Triển Tiểu Miêu, không ở phủ Khai Phong bảo vệ đại nhân, chạy đến tìm Ngũ gia làm chi?”
“Bạch Ngọc Đường, trở về đi thôi.” Triển Chiêu ôn hòa mà chân thành nói.
“Ngươi bảo ta trở về thì ta sẽ trở về?” Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, không thể thương lượng.
“Trở về đi.” Triển Chiêu lại nhắc lại.
“Bạch gia gia nói muốn đi Tương Dương chính là muốn đi, ngươi làm sao có thể ngăn cản ta?” Bạch Ngọc Đường cười nhạt tiếp tục đi về phía trước, một bước, lại một bước.
Tới gần liền có thể thấy rõ gương mặt của Triển Chiêu, sắc mặt tái nhợt, mi mắt mang theo bóng tối dày đặc, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, một tay cầm Cự Khuyết, tay kia ôm chặt chiếc bình trắng vào lồng ngực.
Khớp tay cầm kiếm của Triển Chiêu lại càng trắng toát, y nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, rồi chậm rãi lắc đầu: “Nếu ngươi không trở về, Triển Chiêu theo ngươi vậy.”
Trong đôi mắt hoa đào đen láy của Bạch Ngọc Đường đằng một tiếng bốc lên lửa giận, hắn hung dữ trừng Triển Chiêu, dường như muốn nói gì, song cuối cùng chỉ là lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi.”
Trên quan đạo đến Tương Dương, bầu trời âm trầm không thấy mặt trời, một đỏ một trắng, chầm chậm đi về phía Tương Dương.