Nhan Ngôn sóng vai đứng ở trước mặt cha xứ cùng với Cố Diệu Chi, anh ta đánh gãy lời nói của Cha: “Được rồi, kết hôn là được rồi.”
Sau đó nhanh chóng bước ra khỏi thánh đường của hôn lễ, hôn lễ hấp tấp, không có lời hề, không có tung hoa cưới, một chiếc váy cưới đơn giản tố nhã đến không chịu nổi, là đồ vật quý giá duy nhất của hôn lễ này.
“Tiểu thư Linh Tâm?”
“Tiểu thư Linh Tâm?”
Người hầu nhà họ Linh không biết đã gõ cửa bao nhiêu lần, đều không có đáp lại.
Khí lạnh từ từ tiến dần về phòng từ phía sau, người hầu vừa quay đầu lại, thấy được thân hình cao lớn trực tiếp đến gần chóp mũi cô ta, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
“Cố thiếu gia, không có người mở cửa.”
“Tránh ra.” Người hầu bị một loại lực lượng đẩy sang một bên.
Cố Diệu Chi nâng lên hai chân hữu lực, trực tiếp đá văng cánh cửa trắng tinh có khung vàng xa hoa, chính là trong phòng không có một bóng người, trước gương trang điểm cực lớn có một bức thư bằng giấy bạc.
“Diệu Chi, thật xin lỗi, chúng ta chung quy vẫn là bỏ lỡ, Linh Tâm.”
Cố Diệu Chi tức giận mà cầm bức thư lên, xé nát, ném xuống đất: “Người đàn bà đáng chết, tôi nhất định sẽ không để cô sống tốt.”
Nhan Ngôn là người hầu cùng nhau lớn lên với bọn họ, cha Nhan cứu ông nội Cố hy sinh mạng sống của chính mình, Nhan Ngôn càng là một người hầu trong ngàn vạn người được chọn có cùng nhóm máu với ông nội Cố.
Ông nội Cố trước đó thấy Nhan Ngôn đáng thương nên để cô bé ở lại bên người, cô năm tuổi là tiến vào nhà họ Cố, nhưng cô vĩnh viễn chỉ coi thân phận của chính mình là người hầu của nhà họ Cố, từ nhỏ cùng lớn lên với Cố Diệu Chi, cũng yên lặng yêu anh mười lăm năm, cô biết cách hầu hạ toàn bộ những người ở trong nhà, nhớ kỹ khẩu vị của mọi người, giúp Cố Diệu Chi chuẩn bị quần áo và trang sức mà cả tuần anh cần dùng, trước nay đều sẽ không làm sai.
Ông nội Cố đã đến tuổi cao, sau đó thân thể không thoải mái, lần trước cũng là thay bệnh gan nghiêm trọng, yêu cầu phải truyền máu lâu dài để ổn định thân thể. Nhan Ngôn chủ động hiến máu không biết bao nhiêu lần, tĩnh mạch của toàn bộ cánh tay đều bị nát thành mảng lớn, không thể tiêu trừ được, vừa vặn tốt hơn một chút, lại yêu cầu truyền máu thêm lần nữa.
Ông nội Cố bản thân thấy để cô bé thua thiệt nhiều, hiện tại cô bé vì cái nhà này mà hy sinh quá nhiều, cho nên Cố Diệu Chi dưới sự khó xử của cà nhà bất đắc dĩ đồng ý cưới Nhan Ngôn, bản thân hai người đến cảm tình cũng không thân cận, hiện tại càng làm anh chán ghét Nhan Ngôn thêm.
Nhan Ngôn thay váy cưới ra, tản tóc ra đơn giản, toàn bộ hôn lễ ai cũng không hỏi ý kiến của Nhan Ngôn, cô làm sao lại không phải một quân cờ, nhà họ Cố hiện tại cần cô, máu của cô và cả cơ quan của cô, cho nên mới dùng hôn nhất trói chặt hai người.
Hôn lễ trôi qua, tâm tình Cố Diệu Chi không tốt nên hủy bỏ phân đoạn mở tiệc chiêu đãi tiếp theo, Nhan Ngôn cũng đi theo anh về nhà họ Cố, ở trong phòng mình chậm rãi bỏ váy cưới đi, mang theo xương bướm, phía sau lưng bóng loáng lộ ra ngoài, Cố Diệu Chi đi đến cửa phòng cô, không có đóng chặt cửa mà gắt gao nhìn thẳng bóng lưng trơn bóng này.
Anh đứng ở cửa nhìn thấy cô dâu của mình từ bạch nguyệt quang trong lòng biến thành người anh chướng mắt từ nhỏ. Đứng ở cửa, chân dài đá văng cửa phòng bình thường làm bằng gỗ: “Thu thập đồ vật, theo tôi đi.”
Nhan Ngôn gật gật đầu, một vali hành lý bình thường, để vài món quần áo, cũng là toàn bộ gia sản của cô. Nhan Ngôn đi từ phòng người hầu ra ngoài sảnh: “Em thu thập xong rồi.”
Áo sơ mi đơn giản, quần cao bồi bó sát, một cái vali hành lý 24cm, buộc tóc đuôi ngựa ngắn gọn, tóc mái kề sát gương mặt, cả người đơn giản không chịu nổi, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể bị người khác nhìn thấu, nhưng tất cả ở trong mắt của Cố Diệu Chi đều biến thành có tâm kế.
“Hai chúng con đi thôi.”
“Vừa mới kết hôn đã đi?” Mẹ Cố đi lên kéo Nhan Ngôn lại: “Mẹ còn chưa chuẩn bị đồ vật cho Nhan Ngôn đâu.”
“Không cần đâu, thưa phu nhân.”
“Gọi phu nhân cái gì, chẳng lẽ không nên gọi mẹ ư?”
Nhan Ngôn cúi đầu, mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Cố Diệu Chi, đã biết những ngày tháng của cô sau này nhất định sẽ không hề tốt: “Thưa phu nhân, chúng con đi trước, mọi người đều mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi một chút.”
Mẹ Cố biết Nhan Ngôn sẽ không lập tức sửa miệng, trong lòng mọi người đều hiểu cuộc hôn nhân này cuối cùng có thể đi bao xa, ai cũng không biết.
Nhan Ngôn đặt hành lý của mình ở cốp xe, giống như lúc trước ngồi trên vị trí ghế phụ, trừ khi cô được Cố Diệu Chi cho phép, căn bản cô sẽ không chủ động chạm vào anh, cô cũng biết mình chiếm vị trí của người con gái trong lòng anh, ngày tháng sau này khẳng định càng thêm không dễ chịu.
Hai người bọn họ về nhà họ Cố chủ yếu để chuẩn bị hôn phòng cho Cố Diệu Chi, ở thành Tây có một đống biệt thự bốn tầng, cách Cố Thị rất gần, phong cảnh xung quanh cũng vô cùng hoa lệ, biệt thự đơn lập nên xung quanh giống như một công viên nhỏ, cách hàng xóm đều gần 2km, an tĩnh, hoa lệ, dậy sớm đều là mùi hương thanh nhã của cây cối.
Nhan Ngôn gắt gao đi ở phía sau Cố Diệu Chi, đi vào thang máy, tiến vào cửa nhà: “Cô vào ở phòng dưới tầng, đừng để cho tôi nhìn thấy cô.”
Cô gật gật đầu, chậm rãi đi đến phòng người hầu, cả người Cố Diệu Chi nằm xoài trên sô pha: “Cô ở nhà họ Cố làm thì thì vẫn cứ làm thế, nơi này không có người hầu, đều do cô làm, cô cũng biết tôi thích cái gì, không thích cái gì.”
Nhan Ngôn đặt hành lý thật tốt, gật gật đầu, phòng người hầu nằm ở nửa tầng hầm ngầm, chỉ có một cái cửa sổ thật nhỏ, tường cách thang máy trong biệt thự, âm thanh thang máy di chuyển buổi tối rất lớn, đi ngang qua hành lang phòng bếp mới có thể đi vào phòng người hầu. Cố Diệu Chi một lần cũng chưa từng vào căn phòng này, cũng không biết hoàn cảnh kém bao nhiêu.
Toàn bộ biệt thự lớn chỉ có mình Nhan Ngôn thu dọn, cô cũng có thể ứng phó, từ nhỏ cô chính là làm những việc này.
Vào ban đêm của đêm tân hôn, Nhan Ngôn làm xong cơm chiều đứng chờ ở một bên dưới tầng, chính là chờ đến khi cô đi đến cửa phòng anh ở tầng ba, lại nghe thấy âm thanh không bình thường, giọng nam và giọng nữ đan xen lẫn nhau, sung sướng cùng với thống khổ, Nhan Ngôn đã 20 tuổi, cô tự nhiên hiểu rõ đây là âm thanh gì, mặt đỏ lên đi xuống tầng, che bàn cơm chiều trên bàn cơm lại, về phòng mình ngây ngốc.
Cô nằm một lúc thì ngủ mất, thu dọn toàn bộ biệt thự lớn nên vô cùng mệt nhọc, một tiếng gốm sứ rơi vỡ trên nền đất thật lớn kích thích Nhan Ngôn, cô không biết làm sao đi đến phòng khách, đồ ăn cực cực khổ khổ làm cả buổi trưa đều bị ném xuống mặt đất.
Cố Diệu Chi ngồi ở giữa, bên cạnh người có một nữ sinh mặc áo sơ mi của anh, lộ ra chân dài trắng nõn, trên mặt nữ sinh còn mang theo ửng hồng, rõ ràng vừa mới trải qua vận động kịch liệt, đây là ở đêm tân hôn của bọn họ, anh mang theo người phụ nữ khác trở về tân phòng của bọn họ.
Nhan Ngôn ngồi xổm trên mặt đất thu thập cặn đồ ăn một chút: “Cậu làm sao thế?”
“Thật sự coi mình là Thiếu phu nhân à, cơm cũng không làm?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nhan Ngôn một quỳ ở trên mặt đất thu dọn, một bên nói.
Người phụ nữ chậm rãi đi đến bên người Nhan Ngôn, chân đi giày cao gót hung hăng đạp lên cánh tay đang cầm giẻ lau lau nhà, càng lúc càng dùng sức. Nhan Ngôn cũng không dám nói chuyện.
“Sàn nhà trơn, cô cẩn thận một chút.”
Người phụ nữ bởi vì đi giày cao gót, trọng tâm của bản thân lại không vững, trên mặt đất lại toàn là gạo, cho dù Nhan Ngôn chưa động một chút, cứ như vậy quỳ gối trước mặt cô, chỉ cần cô ta vừa động chân mình, đế giày cao gót không rắn chắc và gãy, toàn bộ cơ thể người phụ nữ đều ngửa ra trên mặt đất, cảnh xuân chợt lộ, quần lót ren màu đen cũng lộ ra không nghi ngờ.
Nhan Ngôn lập tức đi đến nâng cô ta dậy, lại đổi lấy một cái tát hung hăng của cô ta. Cái trán của cô hung hăng chạm vào góc bàn, chờ đến khi phản ứng lại từng luồng máu tươi đã chảy ra bên ngoài.
Cố Diệu Chi vẫn ngồi ở giữa bàn ăn, một chút cũng không để ý xô đẩy ở bên này, người phụ nữ chỉ vào Nhan Ngôn mắng không ngừng.
“Được rồi.”
Tiếng nói hùng hậu của Cố Diệu Chi phát ra, đi đến bên người Nhan Ngôn, kéo cô dậy, cầm lấy đĩa cá hấp còn nóng còn thừa ở trên mâm, từ cá đến nước đồ ăn hung hăng mà đổ vào trên đầu Nhan Ngôn, canh của đồ ăn còn mang theo độ nóng ngay lập tức làm má trái và cổ Nhan Ngôn trở nên đỏ bừng vô cùng.
“Đừng cảm thấy kết hôn rồi cô chính là Cố thái thái, cô ở trong mắt tôi vĩnh viễn chính là một con chó của nhà họ Cố mà thôi.”
Nhan Ngôn gật gật đầu, cái gì cũng không nói, cô biết mình nói gì là sai cái đó.
Diệu Chi mang người phụ nữ rời khỏi nhà ăn, ra ngoài ăn cơm, toàn bộ biệt thự chỉ để lại một mình Nhan Ngôn ngồi xổm tại chỗ chậm rãi giơ tay dọn cơm thừa canh cặn, sau khi thu thập xong, chậm rãi trở về phòng mình cởi áo bị canh cá hấp làm ướt, đi đến phòng vệ sinh rửa sạch tàn canh trên người, lấy cao trị bỏng bôi lên má, nhưng đã là một mảng đỏ rực, nóng rát lan tràn trên mặt.
Cô đã sớm học được cách không khóc, năm 5 tuổi tiến vào nhà họ Cố, lần đầu tiên gặp mặt với mấy cậu bé, nhìn thấy Cố Diệu Chi đã 10 tuổi ngồi giữa khu trò chơi, chuyên chú mà chơi game, liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn cô, sau đó hai người cùng nhau lớn lên, cô đều lấy thân phận người hầu ở bên cạnh anh ta, anh ta vào cấp ba, cô cũng vào cấp hai cùng trường, anh vào Đại học, cô cùng trường học cấp ba.
Thời điểm tình đậu sơ khai, có nam sinh thổ lộ với Nhan Ngôn, một đường đi theo cô đến lối rẽ nhà họ Cố, Nhan Ngôn trực tiếp từ chối cậu bé, nhưng vẫn bị Cố Diệu Chi đi qua nhìn thấy hai người đối mặt, Nhan Ngôn đỏ mặt cúi đầu.
Vừa về đến nhà, Cố Diệu Chi hung hăng cho Nhan Ngôn một bạt tai, hơn nữa lại không cho phép cô đi học tiếp, sau khi cha mẹ nhà họ Cố thương lượng rất lâu mới để Nhan Ngôn miễn cưỡng học xong Đại học, nhưng cô không dám nhìn lén nam sinh nào, không dám để nam sinh đưa cô về nhà, không muốn ngồi cùng bàn với nam sinh, cô chính là người biết nghe lời ai nhất, cô biết tình cảnh của chính mình, cho nên không đưa ra yêu cầu quá mức hay phản bác.
Cố Diệu Chi mang theo người phụ nữ rời khỏi biệt thự, người ở trong biệt thự kia sẽ thành bộ dáng gì, anh một chút cũng không để bụng, anh cảm thấy cô là một người đàn bà tâm cơ, dựa vào sự đáng thương và đặc thù dòng máu của mình, lừa được vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Cố.