"Cha mẹ không quan tâm."
Suy nghĩ trẻ con ấy xoắn vào não Lý Cử Phiên. Đi ra đời gặp nhiều việc, thấy nhiều thứ, trải qua nhiều chuyện, cô cũng học hỏi được không ít.
Có chăng chỉ mang lại nhiều nỗi niềm trong lòng Lý Cử Phiên. Thử nghĩ nếu bản thân không nhà không cửa, không có người thân để nương tựa, một con người nhỏ bé như cô làm sao có thể sinh tồn ở độ tuổi mười bảy này chứ?
Nơi đây xã hội ồn ào, hối hả, xô bồ... Lý Cử Phiên đi lang thang, mang túi hành lí không nơi để trú ẩn. Trong lúc đang suy nghĩ miên mang cô đụng phải một người con trai.
Sau khi cùng nhau nói chuyện một chút, Lý Cử Phiên biết anh ta tên Hử Hiền, là một bác sỹ, anh ta dẫn cô về nhà cho cô trú ngụ tạm thời.
Hử Hiền làm bác sĩ ở một bệnh viện tư nhân, ban ngày đi làm, Lý Cử Phiên ở nhà lo cơm nước giặt giữ, quét dọn. Lý Cử Phiên ngây thơ tưởng rằng cuộc sống như thế là tốt lắm.
Ở cùng với nhau cũng gần một tháng, đối với Lý Cử Phiên, Hử Hiền vẫn đối đãi như em gái. Đối xử với Lý Cử Phiên rất tốt và vẫn khuyên cô về nhà, cha mẹ cô hẳn là đang lo lắng lắm. Nhưng sự thật thì Lý Cử Phiên đã rung động trước Hử Hiền.
Vào một buổi tối, như thường lệ Lý Cử Phiên nấu ăn xong liền bày dọn ra, sau khi ăn xong coi đi tắm còn Hử Hiền thì rửa chén, dọn dẹp.
Hôm nay đồ không khô kịp, mà cô thì chỉ có vài bộ trong cái vali bé. Lý Cử Phiên liền nói với Hử Hiền, anh ta cho cô mượn một bộ để mặc tạm.
Dáng người Lý Cử Phiên vốn đang ở tuổi phát triển, gương mặt nhỏ nhắn không xinh đẹp nhưng thanh tú, dễ thương. Thân người nhỏ bé lại phùng phềnh trong đồ ngủ to lớn của Hử Hiền, càng nhìn càng nhỏ bé, xinh xắn. Dưới ánh sao đêm lại càng thêm diễm lệ.
Hử Hiền ngây người lúc khi Lý Cử Phiên bước ra. Nhìn cô bé nhỏ trong bộ quần áo của mình, Hử Hiền trong lòng xuất hiện một chút cảm giác quái dị, trong tâm nhộn nhạo một phen. Cật lựa kiềm nén cảm giác khó chịu, Hử Hiền quay đầu xem tivi.
Lý Cử Phiên đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ít trái cây ra. Hai người cùng nhau ăn tráng miệng, cùng xem tivi. Vì mãi xem cô cắn phải tay, hét lên một tiếng, mặt nhăn lại môi đỏ chu ra. Cử Hiền nghe cô hét liền quay sang, thấy cô nhăn nhó, bờ môi hếch lên như mời gọi, Hử Hiền cực lực ngăn lòng mình. Hử Hiền đã gặp qua rất nhiều cô gái, không ngờ rung động trước cô bé này.
"Em bị sao thế?" Cử Hiền nhẹ nhàng hỏi, tay cầm tay cô xem, trên ngón tay trắng muốt có vài dấu răng nho nhỏ. Cử Hiền định mở miệng trách mắng cô một chút, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi môi của Lý Cử Phiên ở gần môi mình trong gang tấc.
Bất giác ma xui quỷ khiến cuối xuống gặm bờ môi ấy.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Cử Hiền thấy mặt môi cô đỏ ửng liền ôm cô vào lòng, bất giác thở dài. Nói khẽ: "Anh nghĩ có lẽ anh đã động tâm vì em mất rồi. Có phải anh đã sai rồi không? Em còn quá trẻ."
Lý Cử Phiên thoát ra khỏi vòng ôm của Hử Hiền, hai cánh tay nâng mặt anh, nói đùa: "Chắc do em dụ dỗ anh đấy, thật ra em cũng..."
Nói đến đây cô cúi đầu, giơ hai tay ôm lấy eo của Hử Hiền, chôn mặt vào bụng anh mà nói nhỏ: "Em nghĩ anh chỉ xem em như em gái."
Thế là hai người cũng chính thức yêu nhau. Được nửa năm, Hử Hiền dẫn cô đến gặp cha mẹ anh. Cũng từ đó, bi kịch bắt đầu.
"Chào Lý tiểu thư." Mẹ Hử Hiền - Hử phu nhân - Giang Hi nhìn Lý Cử Phiên ngồi phía dối diện.
Sau khi mang Lý Cử Phiên về nhà, Hử Hiền liền cùng cha mẹ cãi với nhau một trận. Sau đó Hử Hiền dắt tay cô ra khỏi nhà, tuyên bố nếu như gia đình không chấp nhận cô thì Hử Hiền sẽ không bước vào nhà họ Hử nửa bước.
Nhà họ Hử cũng khá nổi tiếng trong lĩnh vực Y học. Đã có nhiều cống hiến cho nước Tịnh Yên. Cũng có nhiều bệnh viện, đặc biệt là ở nước ngoài.
Nhà họ Hử làm sao chấp nhận người con dâu lai lịch thấp kém như Lý Hử Phiên chứ?
Hôm nay mẹ Hử Hiền lại gọi Lý Cử Phiên ra quán gặp riêng. Cô cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân rồi.
Lý Cử Phiên đáp khẽ: "Vâng ạ, cháu chào bác."
Hử phu nhân khẽ chán ghét, nói hơi lớn: "Mời Lý tiểu thư gọi tôi là Hử phu nhân."
Chưa đợi cô đáp lời, Giang Hi nói tiếp: "Lý tiểu thư chắc cũng biết Hử Hiền nhà chúng tôi là con trai trưởng, gia đình chúng tôi rất mong đợi vào nó."
Lý Cử Phiên khẽ run: "Vâng ạ, cháu biết thưa Hử phu nhân."
Giang Hi khẽ gật đầu, nhấp một ngụm trà Tuyết Sơn, nói tiếp: "Hử Hiền nhà chúng tôi từ nhỏ đã thông minh hơn người, thiên tư vô lượng, tương lai sáng lạng. Chúng tôi đã có rất nhiều dự tính trong tương lai cho Hử Hiền, ngay cả chuyện kết hôn. Nguyễn tiểu thư, Bích tiểu thư hay Vịnh tiểu thư đều xứng với Hử Hiền. Tôi cũng không lạ gì nếu Hử Hiền nhà chúng tôi gặp phải loại con gái không biết tốt xấu, dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ Hử Hiền. Lý tiểu thư, cô xem tôi nói có đúng không?"
Lý Cử Phiên lúc này hãy còn trẻ, không chịu được uất ức, tuy gia đình không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng từ nhỏ cũng được cha mẹ bảo bọc trong tay, nói năng rất thoải mái, cũng chưa có ai sỉ nhục, cũng chưa từng bị ai nhục mạ như hiện tại.
Lý Cử Phiên rơi nước mắt nói lớn: "Con không có, con không làm gì cả. Con là yêu anh ấy thật lòng."
Giang Hi cười lạnh, khinh bỉ nhìn cô cao giọng: "Dựa vào cô sao? Đúng là không biết lượng sức mình. Gia đình thấp kém, nhan sắc bình thường, đừng có ở đây diễn trò khóc lóc, tình yêu mà cô nói Hử Hiền nhà chúng tôi không cần đâu. Hử Hiền chẳng qua là chơi đùa với cô mà thôi, cô có biết bao nhiêu tiểu thư nhà danh gia vọng tộc thầm thương trộm đến Hử Hiền không? So với họ, cô ngay cả một góc áo cũng không sánh được."
Lý Cử Phiên đã nghe không nổi nữa, liền chạy đi. Cô không biết bản thân đi bao lâu, làm thế nào về được đến nhà.
Cử Hiền nói đúng, cha mẹ rất quan đến cô, rất thương cô, cha mẹ đều ốm đi một vòng, mắt mẹ sưng đỏ cả lên. Cha mẹ chính là lo làm nên không có thời gian chăm chút, lo lắng cho cô như lúc nhỏ nữa mà thôi, do cô quá trẻ con.
Hử Hiền, sống thật tốt nhé. Em sẽ chúc phúc cho anh. Em sẽ mang anh để thật sâu trong tim của bản thân mình. Những kí ức đó, em sẽ luôn ghi nhớ.