Bởi vì Phượng Phi hiền lành tuổi còn nhỏ nên hoàng tử rất thích tìm nàng ngoạn.
Tiểu hoàng tử Hình Đằng Dược đang sôi nổi đi đến tìm Phượng nương nương, nhìn đến thái tử ca ca của hắn đang ở lương đình cùng Phượng nương nương tán gẫu thanh nhạc. Tiểu hoàng tử không thích cái khúc a điều a vì thế ngay tại trung gian xen mồm, cuối cùng bị thái tử ca ca của hắn đuổi đi, tiểu hoàng tử mất hứng trên đường đi trở về gặp được phụ hoàng hắn, nghĩ đến gặp được núi dựa, phụ hoàng xuất mã Phượng nương nương nhất định sẽ bồi hắn , vì thế lôi kéo phụ hoàng hắn đi đến chỗ lương đình nhìn đến Phượng phi.
Thái tử đối Phượng Phi sớm ngưỡng mộ hồi lâu, vì thế mượn cớ đuổi người quanh mình đi. Từ từ tiến gần Phượng Phi. Phượng Phi không để ý hắn chính là chuyên tâm ở đánh đàn, khi nàng phát giác thì thái tử đã muốn ôm cổ của nàng, Phượng Phi giật mình nhảy dựng lên không nghĩ tới thế nhưng làm cho hai má của mình lướt qua môi thái tử.
“Dâm phụ vô sỉ!” Chỉ nghe hoàng đế quát lớn một tiếng, tiểu hoàng tử không biết nặng nhẹ, không có phát giác chuyện nghiêm trọng, nhưng là ngày hôm sau liền truyền ra tin tức thái tử ca ca của hắn bị phế, Phượng Phi được ban cho một dải lụa trắng đã ở tối hôm qua treo cổ tự tử mà chết.
Tiểu hoàng tử không để ý người khác khuyên can chạy tới Đình Thi chỗ ở của Phượng Phi, thấy được trên cổ Phượng nương nương còn có vết dây rõ ràng, tiểu hoàng tử đến đây bệnh nặng một hồi, luôn trách cứ chính mình nếu không đem phụ hoàng mang đi qua có lẽ Phượng Phi sẽ không phải chết .
Những năm về sau, thái tử năm đó bị phế sau đó bị giam lỏng ở trong cấm cung, mà tiểu hoàng tử Hình Đằng Dược lên làm hoàng đế sử xưng An Đế, nhưng là có lẽ là bởi vì chuyện năm đó đối hắn ảnh hưởng quá sâu, các phi tử trong hậu cung mới của tân hoàng đều có bóng dáng hoặc nhiều hoặc ít của Phượng Phi năm đó.
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
Trình Phong một văn nhược thư sinh ở lần giáo huấn thứ n của kỳ phụ tham gia thi hội mong rạng danh gia môn. Lần này không nghĩ tới thật sự lọt vào bách danh (bảng tên 100) , làm một gã cử tử, nhưng chỉ có trước thập danh mới có cơ hội tiến kiến hoàng đế. , Trình Phong mặc dù hiếu kỳ cũng biết chính mình không mong chờ được, hảo hảo làm chức khác, ăn được bổng lộc mới là thật.
Trình Phong ở trước khi chưa phân chức vị tạm thời hỗ trợ ở Văn Viên phủ, một ngày này, Văn Viên phủ có khách quý đến hiển nhiên bố trí một phen, nên quét nước sơn thì quét nước sơn, nên đổi thì đổi, sau khi nghe ngóng mới biết được, 10 ngày sau hoàng đế sẽ đến chỗ này tân biên quốc điển toàn thư. Do đó Trình Phong cũng nhập vào đám người bận rộn.
10 ngày sau, hoàng đế quả nhiên đến đây, Trình Phong không chức không vị chỉ có thể quỳ gối ở phía sau mọi người mà nhìn ! Hoàng đế tới, lúc này cái vị phía trước Trình Phong có lẽ là quỳ lâu hoạt động một cái, một chân đặt ở trên tay của y, Trình Phong bị đau phản xạ có điều kiện bắt đầu hất tay, lúc này y phát hiện chủ sự trong phủ quỳ gối đối diện bắt đầu trừng y, Trình Phong xấu hổ cười, nhìn đến hoàng đế đi tới lập tức cúi đầu, nhưng là ở khi hoàng đế đi qua trước mặt y, lá gan to nên y vẫn liếc trộm một cái, ( hoàng đế thật trẻ tuổi, bộ dạng thật cường tráng, a! Hoàng đế dường như nhìn y kìa! ) Trình Phong bị hù cúi đầu thấp đến đều chạm vào mặt đất. Tự nói với mình hoàng đế chính là đang nhìn bên này, y quỳ đến đầu chạm vào đất nhìn cũng nhìn không tới y, tự nhiên buông lỏng tinh thần.
Hoàng đế lúc hồi cung vẫn khổ não nghĩ mãi về một người, cảm giác hôm nay nhìn thấy người nào đó rất quen mắt nhất thời lại nghĩ không nổi là ai, vì thế tự nói với mình không nghĩ, mang theo cận vệ đi từ từ đến lương đình năm đó hại Phượng Phi gặp nạn, thuận miệng hỏi câu.
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Hồi! Vạn tuế, hôm nay là ngày 22 tháng 11.”
(Ngày 22, cách ngày Phượng Phi được ban chết còn kém một ngày, trách không được hắn cảm thấy thương cảm như vậy) Đột nhiên An đế nhớ tới hắn tại sao lại có cảm giác nhìn đến người quen, hôm nay khi đi Văn Viên phủ rất xa nhìn đến một văn viên (người ghi chép) quỳ gối phía sau không có kinh sợ, mà là ở hất tay, lúc hắn đi qua đặc biệt lưu ý thấy người kia ở nhìn lén hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau chính là vài giây ngắn ngủn, nhưng là nhắc tới Phượng Phi lại nghĩ tới, người kia cùng Phượng Phi năm đó cũng có vài phần tương tự, một người nam nhân lại giống vài phần sao? Rất xa nhìn không rõ lắm, vì thế An đế quyết định triệu người tiến cung xem rõ ràng.
Chú ý: căn cứ trên một thiên dã sử của Trung Quốc mà cải biên, hoan nghênh mọi người đoán thử! Lần sau công bố đáp án!