Sau khi Thẩm Tư nhận được tin nhắn này, lập tức ngồi sững sờ trên ghế.
"Tổng biên tập, tổng biên tập..."
"Hả?"
"Địch Vân vừa gọi điện thoại, nói muốn mời cô lên chương trình phỏng vấn của cô ấy."
Thẩm Tư "à", phất tay với cô ta: "Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi".
Nhân viên nhìn cô một cách, ôm tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc.
Thẩm Tư nghe được tiếng đóng cửa, vội mở Wechat ra, trả lời người bên kia.
Thẩm Tư: [Hacker?].
Thẩm Tư: [Đừng giả danh chị ấy].
Thẩm Tư: [Thấy biệt hiệu chị ấy đặt cho tôi không, cẩn thận tôi cho anh chết thảm đấy].
Kim Tĩnh: [...].
Kim Tĩnh: [Là chị đây].
Kim Tĩnh: [Chị muốn ly hôn với Trình Văn Quân, muốn hỏi ý kiến em một chút].
Thẩm Tư: [???].
Thẩm Tư: [Chị gái à, có phải chị cãi nhau với chồng không?].
Thẩm Tư: [Có gì chị từ từ nói chuyện với anh ấy đã, anh ấy sẽ nghe mà, chị bao lớn rồi, đừng làm loạn nữa].
Kim Tĩnh: [Không phải là làm ầm lên].
Kim Tĩnh: [Chị cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định].
Kim Tĩnh: [Chị và anh ấy đều mệt rồi, cho nên muốn ly hôn, chỉ đơn giản vậy thôi].
Thẩm Tư cảm thấy đối phương nghiêm túc, không đùa nữa.
Thẩm Tư: [Chị muốn dùng câu "mệt rồi" để kết thúc tình cảm mười năm đấy à?].
Thẩm Tư: [Em không đồng ý, người trong nhà lại càng không].
Thẩm Tư: [Chị đừng nói những lời này nữa].
Thẩm Tư: [Tuyệt đối không được!].
...
Nửa năm sau, trong phòng thu của đài truyền hình.
"Cô ấy là tổng biên tập của 'Lời nói của thanh niên mới', là tác giả cuốn sách bán chạy 'Mười năm chưa muộn', chúng ta cùng dành một tràng pháo tay nhiệt liệt cho Thẩm Tư!"
Sau khi MC nói những lời này trước ống kính xong, là người đầu tiên vỗ tay. Thẩm Tư cầm microphone, mặc một bộ quần áo chỉnh tề với đôi giày cao gót, mỉm cười, từ tốn lên sân khấu.
"Chào Thẩm Tư."
"Chào cô Địch."
Hai người bắt tay một lúc rồi ngồi xuống sô pha.
"Thật ra tôi và Thẩm Tư đã gặp nhau từ lâu, hình như lần trước gặp mặt đã qua... chừng nửa năm?"
"Đúng đúng". Thẩm Tư hào phóng nở nụ cười: "Lần trước là chị Địch muốn phỏng vấn 'Lời nói của thanh niên mới', chúng ta gặp nhau ở văn phòng".
MC cũng cười: "Lần này, chúng tôi đã lên mạng sưu tầm rất nhiều câu hỏi của fans, chờ cô trả lời".
"Hi vọng không phải câu hỏi gì quá khó."
"Chúng ta đến với câu hỏi đầu tiên. Khoảng thời gian gần đây, trên mạng thường xuyên tung lên những câu chuyện về đàn ông tồi, rất nhiều cô gái đều nói thẳng sẽ không tin vào tình yêu nữa, có tâm lý sợ kết hôn". Người dẫn chương trình đọc xong đoạn này, nhìn về Thẩm Tư trên ghế sô pha đối diện, cười nói: "Đối với hiện tượng này, không biết cô Thẩm thấy thế nào?".
Thẩm Tư suy ngẫm một lúc, nhíu mày nói: "Tôi thấy rất lạ".
"Cái gì lạ?"
"Thì ra quan điểm của độc giả, đều bị trên mạng chi phối."
Cô ấy đan các ngón tay vào nhau, đặt lên đùi, mỉm cười nói tiếp: "Kể từ khi nó được bùng nổ trên mạng, trở nên nổi tiếng một cách nhanh chóng, điều đó đã chứng tỏ nó chỉ là ví dụ, vì nếu thật sự có nhiều điều tồi tệ như thế, mọi người sẽ không cảm thấy lạ".
"Về chuyện tin tưởng vào tình yêu, tôi chỉ có thể nói là các bạn có lẽ còn chưa gặp."
MC thuận theo lời cô ấy, hỏi: "Vậy cô đã từng gặp?".
"Ở tuổi của tôi, đương nhiên là không có kinh nghiệm". Thẩm Tư vừa cười đáp, vừa thầm mắng MC.
Mẹ nó, không theo lệ thường mà dám bẫy cô ấy.
"Rất nhiều tác giả nói, cảm hứng sáng tác đều đến từ cuộc sống". MC đưa ra một câu rất sắc bén: "Ai cũng biết rằng cô nổi tiếng khi còn trẻ, tuy hiện tại tuổi tác không lớn, cũng đã ra mấy quyển sách, mà thành tích đều không tệ. Vậy cảm hứng của cô đến từ đâu?".
"Tôi cũng vậy, nếu liên quan đến vấn đề tôi không biết, tôi có thể hỏi những người bạn bên cạnh mình."
"Vậy cô cảm thấy kinh nghiệm và tuổi tác có liên quan đến nhau không?"
"Tôi cho rằng khá liên quan, nhưng mà kinh nghiệm mỗi người khác nhau, loại chuyện này không thể nói chính xác được."
"Vâng, vậy chúng ta đến với câu hỏi của bạn fan thứ hai". MC nhìn màn hình lớn phía sau, đọc: "Cô Thẩm, cô thường viết bi kịch, các nhân vật chính bên trong thực sự quá thảm, thường khiến độc giả phát khóc, xin hỏi trong cuộc sống cô có gặp được câu chuyện lãng mạn nào không? Chia sẻ cho chúng tôi một chút đi!".
"Câu chuyện lãng mạn à". Thẩm Tư không chút nghĩ ngợi đáp: "Đương nhiên là có".
MC cười gật đầu, ý bảo cô ấy nói tiếp.
"Tôi có một người chị họ, thành tích luôn rất tốt, mỗi lần thi đều đứng hạng nhất, tính cách cũng hoạt bát, thích trò chuyện với mọi người, rất dễ mến."
"Về sau, lên cấp ba, đến thời kỳ phản nghịch, chị ấy theo bạn cùng lớp, học uống rượu và hút thuốc. Cuối cùng thậm chí không đi học, ban ngày chơi game trong quán net, ban đêm chơi bời trong quán bar."
"Sau hơn một năm như vậy, chị ấy bỏ học, chạy đến trong trung tâm thương mại giúp người ta bán trang sức, kiếm tiền sinh hoạt."
"Sau ba tháng bán, chị ấy tình cờ gặp được bạn trai tương lai."
Đột nhiên chuyển hướng như vậy, khiến toàn bộ khán giả kinh ngạc, mắt của MC cũng sáng lên đôi chút.
"Chị họ tôi gặp anh ấy năm mười bảy tuổi, mười tám tuổi biến anh ấy thành bạn trai, hai mươi bốn tuổi trở thành vợ anh ấy. Từ đó, chị ấy bắt đầu học nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà, còn đi thi đại học, lấy không ít chứng chỉ, cuối cùng làm việc tại một công ty bình thường."
"Năm nay, chị ấy hai mươi tám tuổi."
MC không nhịn được tán thưởng, tò mò nói: "Vậy mười năm nay anh rể cô có thay đổi gì không?".
"Anh rể ấy à". Thẩm Tư cười cười: "Lúc anh ấy gặp được chị tôi thì còn đang học đại học, tình cảnh lúc ấy của chị tôi, bất kỳ gia đình nào cũng không chấp nhận được. Khi đó, anh rể thuê một căn phòng ở bên ngoài, nuôi chị tôi".
"Vì để cho chị ấy có cuộc sống tốt hơn, anh ấy từ một sinh viên đại học trở thành nhân viên bình thường ở một công ty. Mấy năm sau, lại từ nhân viên cấp thấp trở thành quản lí bộ phận, năm đó cưới chị tôi, còn mua nhà với xe."
"Câu chuyện hay như vậy, hoàn toàn có thể trở thành tư liệu viết tiểu thuyết của cô, vì sao xưa nay cô lại không dùng?"
Thẩm Tư lắc đầu: "Tôi cảm thấy không thích hợp".
Sau khi ghi hình xong, Thẩm Tư gặp một vị tác giả có quen biết ở sau hậu trường, hai người đã lâu không gặp, tìm một quán cà phê bên cạnh ngồi xuống hỏi thăm vài câu.
"Năm nay có kế hoạch gì không?"
"Không có, muốn nghỉ ngơi một năm, hơi mệt."
"Nghỉ ngơi một năm cũng tốt, viết sách quá tốn năng lượng". Tác giả kia bưng cà phê trong tay lên, "này, câu chuyện mà cô vừa kể trên sân khấu là thật hay giả thế?".
Thẩm Tư hơi nhướng mày: "Cô đoán xem?".
"Là giả, nào có loại tình yêu ảo như vậy". Đối phương tựa vào ghế sô pha: "Dù sao tôi cũng không tin".
Cô ấy nhấp một ngụm cà phê, đặt cái chén lên bàn, nhẹ nhàng nói: "Là thật".
"Thật à, vậy hiện tại họ thế nào?"
Trên mặt Thẩm Tư vẫn cười nhạt như trước, chậm rãi nói:
"Tuần trước, bọn họ ly hôn."