Trong phòng bệnh số bốn tầng mười ba Bệnh Viện U Bướu Nhân Dân, Dư Tiếu cầm hai hộp giấy chậm rãi đi vào phòng.
Lúc này bên ngoài là ban ngày ban mặt, nhưng trong phòng bệnh lại tối om vì rèm cửa đã bị kéo kín. Dù bác sĩ và y tá cố thuyết phục rằng ánh nắng đối thân thể có lợi, cả ba bệnh nhân phòng bốn đều cứng đầu chẳng nghe.
Dần dà các bác sĩ và y tá cũng mặc kệ, ai lại đi càm ràm bệnh nhân ung thư chứ.
Triệu Lam giường 13010 đang nằm truyền dịch, trong túi truyền chứa thuốc hóa trị, bởi vì cơ thể cô rất yếu nên tốc độ truyền dịch cực kỳ chậm, hẳn là phải nằm cả ngày mới truyền xong.
Cô nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào hư không. Năm nay cô hai mươi tám tuổi, đương là độ tuổi đẹp nhất, thì nhận được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, tuy bác sĩ không nói nhưng ai cũng hiểu cơ hội chữa khỏi là rất thấp.
"Tiếu Tiếu chị về rồi." Chu Tiểu Trân ngồi xếp bằng trên giường, "Mua cái gì à?"
Chu Tiểu Trân giường 13011 là một cô bé mười tám tuổi, dáng người mũm mĩm, nước da trắng nõn mịn màng. Bởi vì hóa trị nên phải cạo đầu, cái đầu trọc lốc tròn xoe làm cô bé trông y như quả trứng gà.
Bệnh trạng của cô là nhẹ nhất, bác sĩ nói khả năng cao có thể chữa khỏi hoàn toàn, cho nên cô khá lạc quan, miệng nói đặc biệt nhiều. Cô bé rất thích kéo Dư Tiếu nói đông nói tây, mỗi lần có thể nói hàng tiếng liền.
"Ừ." Dư Tiếu yếu ớt đáp, lười biếng đặt hai chiếc hộp chuyển phát nhanh lên giường.
Dư Tiếu năm nay 20 tuổi, là người duy nhất trong phòng còn giữ lại được mái tóc đen, hơn nữa còn có sức đi lại.
Chẳng phải bệnh tình của cô không nặng, mà chính là vì quá nặng, nặng đến mức không thể làm phẫu thuật, nên chỉ còn cách làm hóa trị để kéo dài sự sống.
Cô mới làm hóa trị một lần, tóc rụng chưa đến mức nghiêm trọng, cho nên còn đủ sức ra ngoài đi lại một chút.
Lấy chiếc kéo trong ngăn tủ, Dư Tiếu chậm rãi mở hộp chuyển phát nhanh ra, lấy ra một xấp giấy màu vàng dày cộp, hai chiếc bút lông, một hộp bột màu hồng lớn và một cái nghiên mực.
Chu Tiểu Trân vẻ mặt mờ mịt nhìn Dư Tiếu bận rộn, "Tiếu Tiếu, những thứ này là cái gì? Dùng để làm gì thế?"
Dư Tiếu sắp xếp xong xuôi thì bắt đầu dùng kéo cắt xấp giấy hoàng chỉ, không nhanh không chậm trả lời, "Vẽ bùa."
Chu Tiểu Trân: "?"
Cắt xong giấy hoàng chỉ thành hình chữ nhật, Dư Tiếu cầm chu sa và nghiên mực vào nhà vệ sinh.
Trong gương nhà vệ sinh hiện lên một gương mặt gầy gò trắng bệch. Cô gái có đôi mắt to tròn, mũi miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất non nớt, khá giống trẻ con.
Đây chính là lý do Chu Tiểu Trân rõ ràng nhỏ hơn cô hai tuổi, lại cứ gọi cô là Tiếu Tiếu.
Một tháng trước Dư Tiếu phát hiện bị u não ác tính, do vị trí của khối u rất phức tạp, không thể phẫu thuật nên bác sĩ khuyên cô nên nằm viện theo dõi và làm hóa trị.
Suốt một tháng qua, số lần người nhà cô đến thăm tính trên đầu ngón tay.
Khi cô mới lên cấp hai thì bố mẹ ly hôn, họ đã tái hôn và có gia đình nhỏ mới. Đứa trẻ từ cuộc hôn nhân trước dĩ nhiên không được chào đón, từ cấp hai cô đã ở trường nội trú. Tận đến tháng trước khi cô phát hiện mắc ung thư, bố mẹ cô mới gặp lại.
Hai người trước mặt cô thay phiên nhau khóc, sau đó có đến đưa cơm vài lần, dần dà đều kiếm cớ không xuất hiện nữa.
Thật ra Dư Tiếu cảm thấy vẫn còn may, tuy rằng bọn họ không đến, nhưng lại hào phóng chi trả tiền chữa bệnh, còn thuê cho cô một hộ lý riêng.
Dư Tiếu là người dễ thỏa mãn.
Cô đem nghiên mực rửa sạch, bắt đầu dùng cồn hòa bột chu sa.
Cái này phải tua ngược lại chuyện xảy ra ba hôm trước, đêm ba hôm trước, đợi y tá kiểm tra phòng xong cô mới lôi di động từ dưới gối ra. Vì bác sĩ không cho các cô thức khuya, buổi tối nếu y tá bắt gặp cô nghịch di động sẽ không nhịn được nhắc nhở vài câu, cho nên khi y tá kiểm tra phòng cô đều giả vờ ngủ.
Sau khi mở máy, cô phát hiện điện thoại đang tải xuống một APP lạ.
Chẳng lẽ cô không cẩn thận đã nhấp vào quảng cáo nào ư?
Đang định ấn hủy thì cô nhìn thấy tên của cái APP – Diễn đàn giao lưu bạn cùng phòng bệnh Tứ Viện.
Tay cô khựng lại, dạo này ngay cả bệnh nhân cũng có diễn đàn chung cơ à?
Cô trầm ngâm đợi hoàn tất việc tải xuống rồi nhấp vào. Ngoài việc trang chủ có màu hồng phấn thì nom cũng không khác những diễn đàn khác là bao.
Bài đăng đầu tiên ghim một thông báo của hệ thống.
Kéo xuống dưới một chút...
【 Hướng dẫn tấn công nhà xác. 】
"???" Dư Tiếu đầu đầy chấm hỏi, nhà xác... Tấn công? Tấn công nhà xác là chuyện gì vậy?
Ấn vào xem, chủ thread dùng ngôi thứ nhất thuật lại chuyện hắn cùng vài người làm sao gặp quỷ trong nhà xác, làm thế nào trốn khỏi vuốt quỷ...
Hóa ra là truyện ma!
Dư Tiếu vốn đang trằn trọc lại càng thêm khó ngủ, cô tiếp tục kéo xuống.
【 Danh sách những con quỷ tôi từng gặp mấy năm qua. 】
Trong đó giới thiệu chi tiết các loại ma quỷ, từ tên tuổi đến năng lực, thậm chí còn đính kèm hình ảnh, chia sẻ rất tâm huyết.
Dư Tiếu lại kéo xuống mấy chủ đề phía dưới, mặc kệ tiêu đề như thế nào, nội dung bên trong đều liên quan đến quỷ quái. Đây nào phải diễn đàn giao lưu của bệnh nhân, rõ là diễn đàn truyện ma quỷ thì có!
Đợi chút! Tứ Viện?
Dư Tiếu không khỏi nghĩ đến Tứ Viện của thành phố, hình như là bệnh viện tâm thần mà.
Trong phút chốc cô bừng tỉnh, hóa ra đây là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần, vậy thì cũng dễ hiểu.
Phát hiện chân tướng làm cô nổi lên hứng thú nghiên cứu, truyện ma bệnh nhân tâm thần viết không phải ai cũng có vinh hạnh đọc đâu nhé.
Cô đọc vài chủ đề, phát hiện mấy vị chủ thread đều không đơn giản. Chuyện được viết rất logic, câu từ uyển chuyển, tình tiết gay cấn hồi hộp.
Quả nhiên bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần đều là nhân tài ẩn dật!
Phía dưới còn có không ít bình luận.
[Đội ơn chủ thread đã chia sẻ, người tốt một đời bình an!]
[Cửa này chủ thread nhận được bao nhiêm điểm sức mạnh thế?]
[Hu hu hu... Giá đọc được bài viết này sớm hơn, phòng tôi đã không đến mức còn mỗi mình tôi sóng sót.]
Cái gì dợ? Quả nhiên cô không bắt kịp tần số của bệnh nhân tâm thần. Cô đọc mà chẳng hiểu họ đang nói cái gì.
Sau đó cô lướt đến bài viết tiếp theo.
【 Hướng dẫn từng bước trở thành bậc thầy vẽ bùa! 】
Vừa vào đã thấy chủ thread viết một tràng dài. Đại ý là nói bùa mua ở trung tâm thương mại quá đắt, mua chu sa và giấy hoàng chỉ tiết kiệm hơn nhiều, hơn nữa tự mình vẽ thì muốn bao nhiêu bùa liền có bấy nhiêu. Không chỉ bảo toàn điểm, còn có thể gia tăng khả năng sống sót qua cửa.
Đọc đến đây Dư Tiếu mới hơi vỡ ra, hình như người này đang đề cập đến một trò chơi.
Phía dưới bài viết có không ít người để lại bình luận.
[Chủ thread bị ảo à, vẽ bùa đâu phải là chuyện cứ muốn là học được.]
[Tôi chỉ muốn biết tỷ lệ thành công của chủ thread là bao nhiêu thôi.]
[Làm gì có chuyện bảo toàn điểm, giấy hoàng chỉ và chu sa cũng đắt lắm đấy.]
[Chủ thread kệ họ đi, tôi muốn học!]
[...]
Kéo xuống phía dưới có một bức ảnh, trên ảnh là một lá bùa được viết bằng mực đỏ trên nền giấy vàng. Trên tờ giấy vàng hình chữ nhật phủ kín những nét mực đỏ cong cong vẹo vẹo, vô cùng phức tạp, Dư Tiếu nhìn mà như lọt vào sương mù.
【 Bùa Vận Lôi Đả Túy】(*bùa sấm sét)
Phía dưới có giải thích cách vẽ, đặt bút nơi nào, thu bút nơi nao, những điều cần chú ý khi vẽ, trình bày vô cùng chi tiết.
Cuối cùng, chủ thread nói rằng tỷ lệ thành công của việc này là 20%, vẽ năm được một, sau khi vẽ xong lá bùa phát sáng nhè nhẹ thì tính là thành công.
Giọng điệu của anh ta nghe chừng khá đắc ý, có vẻ tỷ lệ thành công 20% được xem là rất cao rồi.
Dư Tiếu là sinh viên ngành mỹ thuật, trước chưa bàn đến bùa này là thật hay giả, nhưng khi nhìn lá bùa trong diễn đàn cô cảm thấy những nét vẽ kia chứa một vẻ đẹp khó tả.
Tiếp tục kéo xuống, các loại bùa chú kỳ lạ ngày một nhiều, gợi lên hứng thú trong cô.
Dù sao ở bệnh viện cũng chẳng có gì làm, hết ăn rồi nằm. Cô liền lên Taobao tìm giấy hoàng chỉ và chu sa, giá cả cũng phải chăng, vì thế liền đặt mua trọn bộ đạo cụ vẽ bùa, mất ba ngày hàng mới đến.
Dư Tiếu dùng cồn hòa tan chu sa, chủ theard nói chu sa phải trộn cùng rượu, rượu thì cô không có, nhưng ở bệnh viện chẳng thiếu cồn 75 độ.
Sau khi hòa tan chu sa cô mang đồ về phòng, đặt tất cả đồ dùng vẽ bùa lên bàn gấp, rồi ngồi trên giường ngẩn người.
Chu Tiểu Trân tò mò liếc qua, cầm một tờ hoàng chỉ đã cắt tò mò hỏi: "Chị muốn vẽ bùa thật hả? Cái kiểu giống trong truyện Liêu Trai để dán lên người con quỷ ấy á?"
"Ừ." Dư Tiếu bỗng nảy ra ý trêu đùa, cô nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Em không biết à? Trong phòng chúng ta có ma đấy, vừa vào đây chị đã phát hiện rồi. Đó là một ma nữ, tối nào quanh quẩn bên giường, vì không muốn cô ấy tổn thương mọi người nên chị đành phải lộ danh tính."
Chu Tiểu Trân ngơ ngác nhìn Dư Tiếu, "Chị còn có thân phận gì?"
Dư Tiếu chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, bần đạo chính là truyền nhân thứ 250 phái Long Hổ Sơn Dư Tiếu đạo trưởng!"
"..."
Chu Tiểu Trân đần mặt ra: "Thật á?"
"Ha ha!"
Triệu Lam luôn yên lặng truyền dịch cũng phải phì cười, thanh âm của cô yếu ớt lại dịu dàng: "Tiểu Trân, em không nhận ra Tiếu Tiếu đang nói đùa sao?"
"A, em biết thừa." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Trân ửng hồng, chống chế nói: "Em thấy Tiếu Tiếu suốt ngày buồn chán, có dịp liền hùa cùng chị ấy thôi."
Triệu Lam nhìn về phía Dư Tiếu: "Tiếu Tiếu, em là sinh viên mỹ thuật mà nhỉ? Sao tự nhiên lại vẽ bùa thế?"
"Rảnh rỗi kiếm việc để làm thôi chị." Dư Tiếu cầm bút, nhấp ngòi bút vào nghiên mực đựng chu sa, ngồi thẳng người nói: "Xin chớ quấy rầy, bần đạo muốn vẽ bùa."
Bùa Vận Lôi Đả Túy là cái duy nhất cô nhớ cách vẽ, bởi vì phù triện đều rất phức tạp, hiện tại cô chỉ nhớ được mỗi cái này.
Theo như chủ thread hướng dẫn, bước đầu tiên phải tọa thiền, hiện tại tâm cô đã tĩnh, thậm chí có thể nói là tâm lặng như nước.
Tiếp đó là trình thần, tức là là xin chỉ dẫn của Thần Phật, chắc là kiểu thông báo với các thần là tôi định vẽ bùa đấy, xin mấy vị độ cho tôi thành công.
Bình thường người ta sẽ bái lạy trước bàn thờ, nhưng Dư Tiếu đào đâu ra. Cô nghĩ nghĩ rồi lướt Baidu mở một cái ảnh tượng Phật, đặt di động lên bàn rồi hướng nó vái ba vái.
"Thôi xong." Chu Tiểu Trân nhìn một màn này, vẻ mặt thương cảm nói: "Bác sĩ nói khối u trong đầu chị có khả năng ảnh hưởng đến thần kinh, quả nhiên là có vấn đề."
Triệu Lam thở dài một tiếng: "Tiếu Tiếu thật đáng thương."
Dư Tiếu mở to hai mắt, tay phải cầm bút, nhẹ nhàng đặt bút, trên nền giấy hoàng chỉ chậm rãi hiện lên những đường mực đỏ.
"Cộc cộc cộc." Căn phòng yên ắng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Dư Tiếu hết sức chăm chú không hề bị phân tâm. Chu Tiểu Trân nhủ thầm ai lịch sự thế, vào phòng bệnh còn gõ cửa, cô nói: "Mời vào!"
Bên ngoài chẳng có thanh âm đáp lại, cũng không thấy ai đẩy cửa tiến vào.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Chu Tiểu Trân có chút bực mình: "Cửa có khóa đâu, vào đi!"
"Hi hi hi..."