"Kỳ quái chỗ nào?" Người nói chuyện ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hờ hững nói, "Ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải chỉ là mấy đám mây xám sao, ngươi cũng không thể đòi trời hôm nay luôn trong xanh được."
"Phải không..." Người nọ chà xát mu bàn tay nói, "Nhưng không hiểu sao cảm thấy hơi sợ."
Người bên cạnh liếc hắn một cái: "Thế nào? Sắp phải đối mặt với Ma Tôn và Ma tu, ngươi sợ rồi à? Sợ hãi cũng vô dụng, việc đã đến nước này, ngươi cảm thấy vị kia sẽ để ngươi quay về sao? Nếu đã bị phái tới trợ giúp nàng ta, thì không có lý nào lâm trận chạy trốn! Hơn nữa, mười vạn Hộ Thiên Vệ này của chúng ta còn sợ đám ma kia hay sao?"
"Đùa à." Người nọ vực tinh thần dậy, vứt cảm giác khác thường kia ra sau đầu, lông mày nhếch lên nói: "Sao ta lại sợ Ma Tôn chứ!"
Hai người nắm dây cương dưới thân, cùng ngựa chiến của mình đuổi theo đội ngũ phía trước.
Mà bên trong đội ngũ mười vạn người này, giữa những con ngựa thần đang bay, có một chiếc thuyền mây sáng rực, long lanh trong suốt đang trôi không nhanh không chậm. Chợt liếc mắt nhìn qua, như thể hoàn toàn làm từ ngọc bích hoàn hảo vô khuyết.
Mười vạn Hộ Thiên Vệ, sau khi ra khỏi giới tuyến an toàn của Tiên giới, mỗi một canh giờ, đều phải rút hai vạn Hộ Thiên Vệ ra để thay phiên bảo vệ.
Chiếc thuyền mây kia tuyệt đối không phải vật phàm, tầng một tất nhiên là mấy vị tiên quan quan trọng, còn tầng thứ hai, cả một tầng đều dành cho một người sử dụng.
Hộ Thiên Vệ bên dưới cũng không biết, lúc này ở tầng hai tất cả các thị nữ theo hầu đang đi lại trong nơm nớp lo sợ, trong tay bưng đủ các thứ, ra ra vào vào không ngừng.
Chỉ vì người trong phòng này sau khi ngất đi nửa canh giờ đã tỉnh lại, toàn thân không còn sức lực, như thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hiện tại, ai ở tầng hai cũng đều cảm thấy bất an, sợ rằng bất cẩn phát ra tiếng khiến người trong phòng chú ý, mình sẽ vô cớ bị phạt nặng.
Người hầu hạ trong phòng đương nhiên càng cẩn trọng hơn.
"Điện hạ." Thị nữ áo tím nhẹ giọng hỏi, "Hiện tại người cảm thấy thân thể vẫn ổn chứ? Tiên Y đang chờ bên ngoài, nếu người cần, nô tỳ lập tức gọi vào."
Người trên giường khép hờ nửa mắt, dung mạo diễm lệ, như cảnh sắc rực rỡ duy nhất trong phòng, bộ bạch y mỏng nhẹ lặng lẽ rũ xuống đất dọc theo đôi chân, khiến khí chất của nàng dịu dàng hơn xưa một chút.
Tạ Vi Ninh thở dài.
Trái tim mọi người trong phòng tức khắc đập mạnh, cúi đầu nhìn mũi chân chằm chằm, không dám hé môi.
Chỉ có hai thị nữ một tím một xanh đứng hai bên trái phải của giường, còn có gan hơi ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ đang chờ đợi phân phó.
Tạ Vi Ninh yếu ớt nói: "Không cần nữa, để bọn họ lui xuống đi. Nguyên Vi, dời gương đồng và chậu nước này đi."
Đã xác nhận dung mạo thân phận, nàng tạm thời không muốn nhìn cảnh gương mặt giống hệt mình mặc y phục cổ đại, như thể lúc nào cũng đang nhắc nhở nàng hiện thực tàn khốc đến mức nào.
Nàng đã xuyên sách, còn cách cái chết trong cốt truyện một bước.
Nhưng không may, nàng đọc chưa đến một phần ba cuốn sách này.
Nguyên chủ rõ ràng có thân phận nữ nhi của Tiên Đế tôn quý, nhưng từ lúc mở đầu đã nhằm vào nữ chủ, không ngừng tìm đường chết, liên tục làm việc ác, đến cả nàng cũng có chút ngứa mắt.
Đến chương 10 đã bị Ma Tôn xuất hiện phất tay áo làm cho sống dở chết dở, phía sau thân bị ma khí ăn mòn, khuôn mặt hủy hết, tu vi hoàn toàn tổn hại, gần như tra tấn. Sau đó, may mắn trở về Tiên giới, lại bị mọi người phỉ nhổ đã hại hơn mười vạn tính mạng và tống giam ở địa lao vĩnh viễn không thấy mặt trời, hoàn toàn mất trí rồi hộc máu mà chết.
Ban đầu nàng đọc cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cổ đại này, nhìn thấy nữ phụ pháo hôi có tên họ giống mình kết cục vô cùng thê thảm, mới không đành lòng đọc tiếp.
Chỉ chớp mắt, mình lại biến thành nữ phụ này.
Chẳng lẽ do đời trước nàng chết quá sung sướng, cho nên ông trời muốn làm lại lần nữa, để nàng khắc thật sâu?
Tại sao đến nông nỗi này chứ.
Sao mọi chuyện trở nên khó tin như vậy!
"Vâng." Thị nữ áo tím lên tiếng, bảo toàn bộ người làm theo, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai thị nữ.
Chờ trong phòng không còn những người khác, Tạ Vi Ninh ngồi thẳng người, dò hỏi: "Chúng ta cách đại quân Ma giới... còn bao xa? Bao lâu nữa? Hiện tại thân thể ta không khoẻ, chi bằng chúng ta theo đường cũ đi về?"
Nguyên Vi hơi ngẩn ra, biểu tình kinh ngạc trong chớp mắt, nàng và tiểu thị nữ áo xanh đối diện nhìn nhau rồi nói: "Điện hạ, nhưng chúng ta đã tới rồi."
Tạ Vi Ninh hơi há miệng: "... Hả?"
Nguyên Vi đã quen rồi, chỉ xem là nàng lại đột nhiên muốn giở tính, vươn tay chỉ ngoài cửa sổ: "Điện hạ, người xem, một đường đen nghịt phía xa chính là đám Ma tu kia. Chỗ chúng ta là vùng rìa Ma giới, nơi tiếp giáp Tiên giới và Ma giới. Bọn chúng tuy đi bộ, nhưng ước tính thời gian có thể đến trước mặt chúng ta không đến một chén trà nhỏ."
Sau khi nàng nói xong, căn phòng tĩnh lặng đến tiếng hít thở cũng nghe thấy được.
Hai thị nữ nhìn mặt Tạ Vi Ninh càng trắng bệch, lúc này mới phát hiện không đúng.
Thì ra nữ nhi của Tiên Đế tại giờ phút này đã thật sự có chút sợ hãi rồi.
Khóe miệng Nguyên Vi hơi cong lên, trấn an: "Điện hạ không cần lo lắng, có mười vạn Hộ Thiên Vệ, còn có mười vị tiên quân, chỉ là đối diện với một vị Ma Tôn dẫn theo bốn vạn Ma tu, dù trông thế nào cũng là người thắng. Đến lúc đó, người Tiên giới đều sẽ tâm phục khẩu phục người, cũng không tiếp tục so sánh người với tiểu tiên tầm thường Giang Nhược Vụ kia nữa."
Giang Nhược Vụ chính là nữ chủ trong sách.
Tạ Vi Ninh trầm mặc.
Trong sách các ngươi cũng chắc chắn như vậy, kết quả thương tổn nặng nề, đến cả uy tín địa vị trong chương đó cũng mất hết.
Thị nữ áo xanh cuối cùng mới do dự nói: "Đúng vậy, điện hạ không cần lo lắng. Mười vạn Hộ Thiên Vệ đều là tinh binh, chắc chắn sẽ bảo vệ người chu toàn."
"..."
Tạ Vi Ninh đấu tranh nói: "Không có cách nào xoay chuyển sao? Bây giờ không thể quay đầu về sao?"
Nguyên Vi dừng một chút, nàng không thể nói thẳng hiện tại trở về đã không còn kịp rồi, chỉ đành uyển chuyển nói: "Nếu bây giờ chúng ta quay đầu, đám Ma tu kia nhìn thấy chắc chắn cũng tăng tốc đuổi theo."
"Huống chi... chúng ta từ lúc xuất phát đến đây đã hơn nửa tháng, nếu đi về tay không, không chỉ có Hộ Thiên Vệ và tiên quân sẽ ngồi lê đôi mách, sau khi trở về, Tiên Đế cũng sẽ khiển trách điện hạ."
Tạ Vi Ninh nhìn ánh mắt chân thành của nàng không nói nên lời.
Nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đội ngũ Ma tu đen nghịt ngoài cửa sổ đã tới dưới mí mắt mình.
Thế này còn về gì nữa, cũng không cần chơi. Nằm yên luôn đi.
Mệnh của nàng vốn dĩ được kéo dài tới đây, còn sống được thêm một chén trà nhỏ, vẫn tốt vẫn tốt.
Tạ Vi Ninh tự an ủi mình một tràng, tức khắc nhận rõ hiện trạng, lựa chọn nằm yên chờ chết.
"Phịch" một cái, nhanh chóng ngã người lên giường.
Hai thị nữ nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ, một người phía trước nâng tay, các Ma tu đồng loạt dừng lại.
Mây đen trên đỉnh đầu như bị ma khí vờn quanh, càng có vẻ u ám.
Mười vạn Hộ Thiên Vệ và mười vị tiên quân đã bày trận sẵn sàng đón địch.
Ngay sau đó, bất giác cảm thấy sởn tóc gáy, sống lưng ớn lạnh.
Trong một hơi thở, sức mạnh khiến người sợ hãi kia đã biến mất, mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang cảm thấy kinh hãi không biết là vật gì thì nghe thấy một tiên quân kêu lên đau đớn, sau đó quỳ thẳng xuống đất, cả người run rẩy!
"Người đâu?"
Âm thanh từ không trung truyền vào tai từng người, giọng điệu lạnh nhạt như mất kiên nhẫn, nhưng chứa đựng sự áp bức bên trong, khiến thần kinh của tất cả mọi người căng chặt.
Tạ Vi Ninh vừa nằm xuống không bao lâu giật mình ngồi dậy.
Các tiên quân vẫn chưa nhận ra, chỉ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của nhau.
Người nói chỉ có thể là Ma Tôn kia!
... Từ khi nào sức mạnh của một Ma Tôn trở nên khủng bố như vậy?!
"Người nào?" Hộ Thiên Vệ nắm chặt vũ khí, quát to, "Ngươi đang nói ai? Người nào đang nói đấy!"
Bốn vạn Ma tu phía đối diện lập tức phát ra tiếng cười to rung trời.
Các Hộ Thiên Vệ nhìn nhau không hiểu gì sất.
Đám Ma tu nổi điên rồi hay sao đấy?
"Kẻ nói chỉ có thể là tên Ma Tôn kia!" Một tiên quân thấp giọng nhắc nhở, "Sức mạnh của hắn có chút kỳ lạ, chờ lát nữa thấy tình thế không ổn thì rút!"
Hộ Thiên Vệ kinh ngạc nói: "Tiên quân, lời này là thật sao?"
Khi nói chuyện, tiếng cười càng nhiều, có một Ma tu cảnh giới Tu La tiến lên một bước, nở nụ cười ác ý: "Tôn chủ bọn ta đang hỏi nữ nhi Tiên Đế của các ngươi ở đâu, không nhìn lại mấy người các ngươi có ai lọt được vào mắt bọn ta chứ."
"Đế nữ kia đã quăng chiến thư, sao các ngươi còn giấu nàng ta đi. Còn không mau mời người ra, nàng ta ra chưa đến một khắc, chúng ta có thể xoay người về nhà rồi!"
Hộ Thiên Vệ giận giữ: "Chỉ là một Tu La, khẩu khí cũng thật lớn đấy!"
Lời này thật sự không để mười vạn Hộ Thiên Vệ bọn họ vào mắt, cơn giận của mọi người trong nháy mắt bùng lên.
Tu La kia chế nhạo: "Đúng thật là thế mà. Bằng không bọn ta cũng sẽ không chỉ đến bốn vạn người."
Chiến trận hết sức căng thẳng.
"Chờ một chút!"
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau mọi người, Hộ Thiên Vệ thấy thế nhường ra một đường.
Tạ Vi Ninh tiến lên trước, hai thị nữ đi phía sau nàng.
"Ta là nữ nhi của Tiên Đế." Tạ Vi Ninh lần đầu thấy cảnh tượng lớn như vậy, lập tức phớt lờ xung quanh, tùy tiện chọn một người đối diện nhìn chằm chằm, "Nghe ý trong lời vừa rồi của các ngươi, là chỉ có nữ nhi của Tiên Đế ta đây mới có thể lọt vào mắt các ngươi à?"
Không đợi Ma tu đáp lời, nàng nói tiếp: "Nếu ta tình nguyện giao cái đầu này của ta cho các ngươi. Có thể đổi lấy mạng cho các Hộ Thiên Vệ và tiên quân phía sau ta hay không?"
Ngay từ bước đầu tiên ra khỏi phòng, nàng đã cảm nhận được một sức mạnh vô hình ép lên người, tới mức nàng không thở nổi.
Có lẽ thân thể nguyên chủ có thể chống đỡ, nàng mới có thể đi từng bước ra.
Nếu chống đỡ thêm một khắc nữa, sợ là người sẽ tan thành từng mảnh.
Sức mạnh này, mười vạn Hộ Thiên Vệ không chống nổi, mười vị tiên quân cũng không chống nổi.
Đây vốn dĩ chính là tử cục.
Tạ Vi Ninh nghe câu nói của Ma tu kia, liền quyết định thử một chút.
Dù nàng không phải nguyên chủ, nhưng tận mắt nhìn mười vạn người chết đi, trong lòng khó tránh khỏi có vấn đề. Huống hồ, nàng cũng không biết pháp thuật của nguyên chủ, căn bản không có khả năng bị trọng thương mà vẫn có thể sống lay lắt giống nguyên chủ được.
Dù gì cái mạng này của nàng cũng là kéo dài thêm, kiếp trước cố gắng, kiếp này chỉ muốn nằm yên kệ sự đời.
Chết thảm cũng là chết, chi bằng chết theo cách sung sướng một chút!
Mọi người phía sau đều kinh ngạc nhìn về phía nàng, sau đó nhíu chặt mày, muốn nói lại thôi.
Cuộc chiến này không phải là trò đùa, không biết trong lòng Đế nữ lại đang tính toán chuyện gì.
Âm thanh tràn ngập lạnh lẽo ban nãy, "Ồ" lên một tiếng không nhẹ không nặng như đang nghe một câu chuyện nực cười.
"Đạo đức giả."
Vừa dứt lời, một bóng đen xuyên tạc hư không, trực tiếp nắm cằm Tạ Vi Ninh.
Mọi người vừa kinh hô thành tiếng, bầu trời trên đỉnh đầu bị bao phủ bởi mây đen dày đặc như mực, giống như đã tìm đúng mục tiêu, đột nhiên một khí thế tàn bạo cuốn tất cả mọi người ra xa mười trượng!
"Đùng ——!!"
Một tia sấm sét màu tím kinh thiên động địa bỗng giáng xuống.
Lúc bụi mù tiêu tán, hai bên Tiên Ma che miệng mũi ho khan không dứt, tìm tòi trong làn khói, chỉ thấy hai người bị cháy đen nằm chồng lên nhau trong một cái hố sâu thật lớn.
"Tôn chủ!!!"
"Đế nữ!!!"
Người của hai bên một trước một sau nắm hai cánh tay bị cháy khét lẹt, đều sững sờ một chút. Hai bên nhìn nhau trong thoáng chốc rồi ăn ý dời tầm mắt, từng người bế người mình muốn cứu lên và nhanh chóng xoay người rời đi.
Trận chiến lần này, không cần phải tiếp tục nữa!
Xem như đã hoà!