Năm nay, Liễu tiểu thư ly hôn với Quan tiên sinh.
Làm xong thủ tục, Liễu tiểu thư bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời rất chói chang.
Trước khi cô ấy đi, người ở đằng sau kéo tay cô ấy lại: "Sau này anh có thể tìm em không?". Giọng nói của người đó có vẻ nghẹn ngào, sức lực dùng để cầm tay cô gái khá mạnh.
"Không được, ai đi đường nấy rồi". Đôi mắt của Liễu tiểu thư hơi sưng, cổ họng như là bị bóp chặt. Liễu tiểu thư cố gắng tránh thoát tay người đó.
"Thật sự không thể ư?" Quan tiên sinh vẫn không cam chịu, trông mong mà hỏi dáng người yểu điệu kia. Tay Quan tiên sinh nắm chặt lại, lực nắm quá mạnh làm tay trắng bệch.
Liễu tiểu thư không dừng lại, vẫn đi về phía trước. Ý nghĩa đã rất rõ ràng: Không thể.
Nhớ lại bao nhiêu năm chờ đợi, trả giá, yêu sâu đậm hắn như vậy, cuối cùng vẫn là vô nghĩa. Đã nhiều ngày qua, cô đã suy nghĩ cẩn thận, lòng đã đổi rồi thì dù có tỉnh ngộ đi chăng nữa vẫn là thay đổi. Mình không muốn dây dưa thêm nữa. Trước nay cô không phải là người mặt dày cố chấp, cầm được thì phải buông được.
CHƯƠNG 1
Mười hai năm trước, Liễu tiểu thư và Quan tiên sinh quen nhau thời còn đại học. Câu chuyện này có một bắt đầu rất bình thường, thầy gửi họ chẳng qua là tán thưởng lẫn nhau.
Quan tiên sinh là đứa trẻ từ nông thôn đi ra, biết rõ tương lai mình muốn gì, vậy nên không giống như bạn cùng phòng khác chơi game cả đêm, cũng không hẹn hò với bạn gái. Thời gian rảnh rỗi đều dùng để học ở thư viện.
Liễu tiểu thư là con gái duy nhất ở trong nhà, cha mẹ đều là giáo viên, bạn thân cô ấy lại xinh đẹp cũng có tài, được coi như là một vị tiểu thư khuê các. Liễu tiểu thư bị ảnh hưởng bởi cha mẹ nên rất thích đọc sách, cũng thường xuyên ngồi ở thư viện.
Lần đầu tiên hai người bọn họ nói chuyện là do Liễu tiểu thư mở lời trước.
Bút của Liễu tiểu thư rơi xuống đất, cô vừa cúi đầu xuống thì thấy bút rơi xuống cạnh chân Quan tiên sinh.
Cô đành phải làm phiền Quan tiên sinh đang cúi đầu đọc sách: "Bạn học, làm phiền nhặt giúp mình bút với!"
Liễu tiểu thư lúc đó đang độ tuổi xuân, mặc một chiếc váy dài đơn giản cũng đã vô cùng đẹp, trên người lại mang theo một khí chất rất nhẹ nhàng, hiếm có chàng trai nào không rung động trước cô.
Quan tiên sinh say mê sách vở lại không bị vẻ đẹp của Liễu tiểu thư hấp dẫn.
Quan tiên sinh nhặt bút rồi gác ở trên bàn, sau đó tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Liễu tiểu thư nhỏ giọng: "Cảm ơn." Người đối diện chị gật đầu làm Liễu tiểu thư nghĩ thầm: Người này có sự tập trung rất cao.
Sau này hai người thường xuyên gặp phải ở thư viện cho nên đã quen mặt nhau, có khi gặp phải họ sẽ chào hỏi.
Liễu tiểu thư học Văn học Hán, Quan tiên sinh học Toán học.
Hai người hẳn là sẽ không có tiếp xúc sâu xa gì, nhưng trùng hợp có sự kiện văn xã và toán xã cùng nhau giao lưu, mà Liễu tiểu thư làm trong văn xã, Quan tiên sinh ở trong Toán xã.
Liễu tiểu thư bất ngờ với duyên phận của hai người, Quan tiên sinh lập tức bưng đồ lại.
Người trẻ tuổi rất thích nơi náo nhiệt, vì vậy nơi tổ chức giao lưu được xác định là một nhà KTV ở ngoài trường. Nhà KTV này giá cả vừa phải, rất thích hợp với học sinh.
Ở khu ghế ngồi hơi tối, âm thanh lại lớn, người đến giao lưu nói chuyện cũng rất lớn.
Quan tiên sinh đang ăn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen bưng một chút điểm tâm đem tới cho Liễu tiểu thư.
Gương mặt thanh tuấn ở dưới ánh đèn mờ ảo lại càng thêm đẹp, dáng người cũng cực kỳ vững chãi.
"Chào em, Liễu tiểu thư. Anh có thể ngồi bên cạnh em không?". Quan tiên sinh mỉm cười rồi lễ phép dò hỏi Liễu tiểu thư. Bóng tối đã giúp che giấu đôi tai đang đỏ lên bạn trái tim đang đập lạc nhịp của Quan tiên sinh.
Liễu tiểu thư là cô gái mà anh tán thưởng, đồng thời cũng yêu thầm rất lâu.
Một cô gái xuất sắc như vậy đã nổi tiếng từ lâu. Ban đầu anh chị nghe được tên của cô rồi ngẫu nhiên liếc mắt một cái, sau đó hai người lại thường xuyên gặp nhau ở thư viện.
Cô gái này không kiêu ngạo không nóng nảy, thích đọc sách lại dịu dàng nhã nhặn, có chàng trai nào lại không đỏ mặt vì cô ấy được sao?
Lần đầu tiên được nói chuyện với Liễu tiểu thư, Quan tiên sinh rất khẩn trương, ngoài mặt giả vờ như không có gì nhưng thực ra trong lòng đã sớm nở hoa. Anh không dám nhìn cô ấy, cũng không dám tự tay đưa bút mà chỉ dám đặt ở trên bàn cho liễu tiểu thư tự lấy, còn anh thì giả bộ nghiêm túc đọc sách. Sau khi về anh lại thầm giận mình, lần đầu tiên nói chuyện mà lại để lại ấn tượng như vậy cho Liễu tiểu thư.
Lần này lại được gặp cô ấy ở bữa tiệc giao lưu, anh phải lấy hết can đảm mới dám lại đây nói chuyện.
Liễu tiểu thư cười rồi gật đầu.
Buổi tối hôm đó hai người nói chuyện rất nhiều. Mặc dù học khác ngành nhưng hai người vẫn có rất nhiều chuyện để nói.
Khi bữa tiệc giao lưu kết thúc, Quan tiên sinh chủ động ngỏ lời muốn đưa Liễu tiểu thư về ký túc xá.
Trên đường trở về họ đều im lặng.
Liễu tiểu thư từ nhỏ đến lớn từng được không ít người theo đuổi, hành vi của Quan tiên sinh đêm nay đã đủ chứng minh anh ấy cũng là một trong những người muốn theo đuổi cô.
Liễu tiểu thư cũng có ấn tượng với Quan tiên sinh. Nhưng cô không phải là một cô gái tùy tiện, nghĩ rằng nếu quan tiên sinh ở tại đây tỏ tình, mình nhất định không được đáp ứng để còn quan sát.
Kỳ lạ nhất là khi Liễu tiểu thư đã về tới trong ký túc xá, Quan tiên sinh cũng không nói gì.