Vu Hằng cau có bò xuống giường, chân mò dép mãi không thấy đành trực tiếp chân trần bước về phía nhà vệ sinh. Sau khi thành công mò được đến bồn cậu, hắn liềng phóng suất tiểu đệ, thoát ra thoải mái đến mức thở một hơi dài. Chính là sau đó, hình như bị kẹt a….
Cố sức nâng lên mi mắt đã muốn sụp xuống, Vu Hằng chăm chú nhìn nửa thân dưới của mình
Thế nhưng gì cũng không nhìn được, lại cố gắng xoay ngươi mò công tắc điện. Đợi cho mắt dần thích ứng được với ánh sáng, Vu Hằng lại một lần nữa nhìn xuống định giải thoát cho đệ đệ nhà mình. Chỉ là, ngoại trừ tiểu đệ, hình như hắn còn nhìn thấy một thứ khác. Nói như thế nào bây giờ nhỉ, hình như cái thứ đó đang ngồi xếp bằng trong không trung, che mắt nhưng vẫn cố sống cố chết xuyên qua khe hở mà nhìn chằm chằm vào tiểu đệ của hắn như tên biến thái.
Vu Hằng chết sững tại chỗ.
Đối phương tựa hồ cũng cảm ứng được Vu Hằng đang nhìn, hai mắt giương lên…nhìn lại.
Vu Hằng nhìn chằm chằm vào vật thể chưa xác định kia.
Vật thể chưa xác định kia cũng nhìn chằm chằm Vu Hằng.
“Ta có phải hay không ngủ đến hỏng đầu rồi?” Vu Hằng híp mắt, lẩm bẩm.
Vật thể kia vẫn như cũ nhìn hắn, chớp chớp mắt, gật đầu xác định: “ Ngươi xác thực là ngủ đến hỏng đầu!”
“…”
Vu Hằng liền trực tiếp ngất xỉu.