• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng bảy, nắng gắt như đổ lửa, trên sân thể dục trường cao đẳng các nam sinh đang vong ngã* rơi đầy mồ hôi. (* hy sinh quên mình)

Nhìn bóng! Bắt lấy !….

Cầu y* (trang phục vận động viên mặc) trắng noãn dính đầy mồ hôi tuổi trẻ, bóng rổ trên sân, là nữ hài tử đang đồng dạng cực nóng nhìn xem.

Không cần hoài nghi, ở đây chính là nữ sinh, ánh mắt 80% đều nhìn vào một người________

Cao nhất cả đội chính là Tiêu Luân.

Hội trưởng hội học sinh, có khi cả năm đứng đầu thành tích trên cả 10 học sinh ưu tú , tướng mạo thượng đẳng, thể dục cực hảo.

Quả thật khiến toàn bộ nữ sinh nhận làm bạch mã vương tử. Vươn tay xoa xoa mồ hôi trên trán.

Trước sự tán tụng của người khác máy móc cười cười.

【 hừ, đều là một đám nữ nhân không hiểu biết】

Ai cũng không biết, Tiêu Luân kì thật là người tính cách hai mặt điển hình.

【Ta Tiểu Luân sẽ không cùng các ngươi với nữ nhân cùng một chỗ dễ dàng như vậy đâu!】(h.a: chỗ này t/y edit thiếu ta chém lại theo qt caca = =” thấy ck xuôi lắm >o<) Mẹ, ta trở về! Về đến nhà, tùy tay đem túi sách quăng lên sô pha, thầy chủ nhiệm đáng thương có chết cũng không nghĩ rằng đây là học sinh ưu tú sáng nay giúp ông ta dọn sạch bàn. Mẹ? 【 hôm nay lão mẹ sao lại im lặng như thế ? 】 ( bình thường lão mẹ của Tiêu Luân sẽ là như vầy_____ Ngươi thằng nhãi ranh con này, muộn như vậy mới quay về? Chạy đi lêu lổng ở đâu! Nói xong liền cầm một cái chổi đánh vào phía sau Tiêu Luân, hắn bình thường sẽ làm bộ ôm đầu nói, Lão mẹ! Đứa con của ngươi đẹp trai như vậy, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng như vậy, cho dù đi lêu lông cũng là người khác trả tiền nha! Đáng giận, Xú tiểu tử! ~) Đi vào phòng, phát hiện lão mẹ tay đang cầm một phong thư ngẩn người. Yêu! Xem ra lão mẹ là người đẹp hết thời phong vận *(* thướt tha) nhưng vẫn còn tốt đi! Nhìn xem, còn có người viết thư tình ! Tiêu Luân hi hi ha ha một phen đoạt lấy thư trong tay lão mẹ. Ngốc tiểu tử, đừng nói lung tung! Một phen lại đem thư đoạt trở về. Mẹ? Nhìn thấy lão mẹ khóe mắt treo một giọt lệ, Tiêu Luân thu lại tươi cười. Cầm! Ân? Nhìn vé máy bay trong tay, Tiêu Luân có chút mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì cả) – (h.a: theo ta hiểu là cảm giác kì lạ =.= ta chém thôi ck chắc đúng đâu ^^) Đây là ba ngươi đưa. Đùa cái gì vậy mẹ? Ba ta không phải đã chết mười mấy năm trước sao? Tiêu Luân kinh ngạc kêu lên. Ba của ngươi không chết, hắn tên Tiêu Quý Phong tổng giám nông trường ban Texas (Tếch-xát)nước Mĩ. Cái Gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang