• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Khế Nhĩ nhấc hộp đàn vi-ô-lông của mình lên, đơn lẻ bước vào phòng học âm nhạc, giáo sư hướng dẫn của cậu chờ bên trong đã lâu, Lôi Khế Nhĩ vội vàng đi về phía giáo sư mà giải thích. Cậu là bị giáo sư khóa trên chặn đường, có lẻ do sắp nghỉ hè nên giáo sư kia kéo cậu lại hỏi nhiều vấn đề linh tinh.

“Không sao, mau ngồi xuống” – giáo sư hướng dẫn kêu cậu ngồi xuống, mắt nhìn thấy Lôi Khế Nhĩ mang hộp đàn cùng ba lô đeo bên hông đi đến ghế, chuẩn bị tốt bắt đầu vào học, lại đối cậu nói: “Đừng lo lắng như thế, sẽ được nghỉ hè sớm thôi, chúng ta có khả năng mà hãy thoải mái một chút”

“À? Dạ, được”. Lôi Khế gật đầu, giáo sư nói cái gì cũng đều đúng, đem đàn violon của cậu bỏ vào trong hộp cẩn thận từng li từng tí.

Giáo sư thấy thế liền lắc đầu – “Em chính là bất kì việc gì đều rất nghiêm túc. Kì nghỉ hè này có dự dịnh đi đâu vui chơi không? ”

Đến thời điểm nghỉ hè, các câu hỏi rập theo một khuôn khổ, đây là vị giáo sư thứ ba hỏi cậu về vấn đề này.

“Có, tuần đầu tiên, em cùng Ba Đốn sẽ đến nhà Bao Đức ở vài ngày.”

“Lại cùng bọn họ, một nhóm bạn bè chơi game a ?” Giáo sư quá hiểu ý, liền nói

“Đúng vậy”

“Thật không rõ, chơi game làm sao thú vị bằng âm nhạc” – Giáo sư lắc đầu, thật lòng không hiểu nỗi thanh niên ngày nay.

“Cũng rất thú vị đấy ạ !” – Lôi Khế Nhĩ gật gật đầu, dáng vẻ có chút hiền lành chất phác, cậu chợt nhớ tới một việc gì đó, cầm lấy ba lô của mình đang đeo bên hông tìm kiếm đồ vật, sau đó mở 1 phong bì lấy ra 4 tấm vé mời.

Giáo sư thấy 4 tấm vé, ánh mắt chợt sáng lên tượng như một đứa trẻ nhỏ thấy kẹo, kim quang lấp lánh, tràn ngập chờ mong nhìn những tấm vé ấy.

“Đây là anh trai nhà em, kêu em giao cho ngài, anh ấy ở F quốc đang lưu diễn, 4 tấm vé đây ạ“ Lôi Khế Nhĩ nói, đem vé mời đưa cho giáo sư

Giáo sư nhận được sự ưu ái mà vừa mừng vừa lo, do dự đón nhận giống như đó chính là thánh chỉ, hai tay tiếp nhận 4 tấm vé mời, “Bốn tấm vé này thật sự đều cho thầy sao? ”

Bình thường chỉ có thể lấy hai vé, hiện tại lạiđược 4 vé mời vậy là cả nhà ông ta có thể cùng đi, lại còn là khách quý (VIP) trong bữa tiệc

“Ân” Lôi Khế Nhĩ gật đầu

Kỳ thật bốn vé mời có hai vé là của cậu, anh Lý Ngang bình thường đều ký ba vé khách VIP, hai vé cấp giáo sư hướng dẫn, còn lại là của cậu. Lần này thừa ra một cái, là muốn cậu mời bạn cùng đi nghe nhạc.

Nhưng cậu không mời bạn, ngược lại đem toàn bộ vé mời đưa cho giáo sư. Bởi vì cậu cùng Bao Đức đã hẹn trước, tới nhà hắn chơi game, việc này cũng đã nói cho Lý Ngang biết. Mặc kệ người kia suýt chút nữa tức điên, nói chuyện đều gào lên, cậu cũng không nhớ rõ ngày đó bọn họ nói cái gì.

“Anh hai của em tuy tuổi còn trẻ mà có thể đi theo đại chỉ huy gia Sử Đế Phân lưu diễn, thực không đơn giản” . Giáo sư lấy vé mời trong lòng mỹ mãn đến tỏa ra bong bóng, đương nhiên sẽ khen ngợi vài câu.

“Cám ơn giáo sư” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, nói cám ơn. Dù cho ca ngợi gì đó cùng cậu một chút quan hệ cũng không có, lợi hại chính là Lý Ngang, mà không phải cậu – Lôi Khế Nhĩ.

Vẫn đều là như vậy, sống trong cái bóng của anh trai Lý Ngang, cậu – Lôi Khế Nhĩ, chẳng qua chính là người chuyển lời giúp Lý Ngang, cho nên khiến giáo sư chú ý.

Lôi Khế Nhĩ im lặng nghe giáo sư nói, thao thao bất tuyệt nói chuyện của Lý Ngang ở trường, đều là chuyện cậu nghe đến phát chán, ngẫu nhiên trả lời giáo sư vài câu, trên thực tế cũng không phải thực lòng muốn nghe.

Mãi cho đến lúc tan học, cậu không tiếp tục cầm đàn vi-ô-lông, một tiết học tán gẫu đã xong.

Giáo sư cuối cùng giao bài tập nghỉ hè, vẽ kí hiệu trên nhạc phổ, để cậu trở về hảo hảo luyện tập, trình độ không được giảm sút, không được lo chơi game đến quên mình, quên chạm vào đàn.

Cậu gật đầu, nhận lời chỉ bảo.

Mang đồ của mình rời khỏi phòng học, từ giờ khắc này trở đi, cậu bắt đầu nghỉ hè !

Aizz…..da!

Lôi Khế Nhĩ lấy điện thoại di động ra, khởi động máy, ba tin nhắn, một của Lý Ngang, một của Ba Đốn, một của Bao Đức. Ba Đốn vốn sẽ tìm cậu, sau đó tập hợp cùng Bao Đức, hiện tại hai người ở phòng ký túc xá của cậu, thuận tiện giúp cậu đóng gói đồ đạc.

Đóng gói cái gì chứ! Cậu đã sớm xử lý xong ! Lôi Khế Nhĩ gọi cho Bao Đức, nói bọn họ đừng làm lộn xộn đồ đạc của cậu, cậu lập tức trở về. Chấm dứt trò chuyện, lại mở ra tin nhắn của Lý Ngang.

<Sau khi nghỉ học, lập tức trở về nhà trọ đi,anh sẽ cố gắng về sớm>

Lôi Khế Nhĩ nhíu mày, hồi âm <Được>

Giống con dê nhỏ nhu thuận.

Cậu nghĩ thầm rằng, anh hai Lý Ngang của cậu có thể rất nhanh sẽ trở lại, người đang ở F quốc lưu diễn cùng cả đoàn, càng không cần phải nói ngày hội âm nhạc là chuyện một tuần sau. Cậu chỉ cần trước cuối tuần quay về nhà trọ, sẽ không bị phát hiện cậu ở nhà người khác.

Tính toán xong, Lôi Khế Nhĩ chờ đợi ngày này đã lâu, cậu, Ba Đốn cùng Bao Đức ba người thích khách liên minh, muốn giết địch đến một mảnh giáp cũng không để lại. Nghĩ đến game mắt cậu lập tức sáng lên.

Lôi Khế Nhĩ quay về ký túc xá, hai người kia cư nhiên đem bính kiền[1] cậu chưa ăn xong trong hành lý xử sạch, không chút khách khí lục tung lên, phải biết rằng cậu đã đem bính kiền giấu ở dưới đáy hành lý. Cậu vừa nhìn thấy hành lý của mình, quả thực bị xáo trộn đến thất loạn bát tao.

“Các cậu thật quá đáng! Như vậy tôi lại phải sửa sang lại lần nữa!”

“Ai, không cần phải như vậy đi, cậu cứ nhét bừa vào, khóa hành lý lại là tốt cả thôi.” Bao Đức nói chuyện phi thường vô trách nhiệm, chính thức trở thành kẻ không khách khí nhất.

Lôi Khế Nhĩ trừng hắn một cái, yên lặng gấp quần áo. Ba Đốn cảm thấy ngượng, da mặt cũng không dày được như Bao Đức, cùng cậu sửa lại đồ đạc. Đợi cho hành lý một lần nữa sửa xong, ba người mới đem hành lý rời khỏi ký túc xá.

Ba người bọn họ, chỉ có Lôi Khế Nhĩ ở trọ, cho nên bọn họ giúp cậu đóng gói đồ đạc. Tuy rằng cuối cùng không như mong muốn, ngược lại đem hành lý làm cho rối loạn. Thật sự là thời gian chờ đợi Lôi Khế Nhĩ tan học rất nhàm chán, Bao Đức thì đã đói bụng nên mới mở hành lý của Lôi Khế Nhĩ ra tìm đồ ăn.

Căn cứ vào cách nói của Bao Đức, đều do Lôi Khế Nhĩ không đem hành lý khóa lại, mới để bọn họ có cơ hội.

Lôi Khế Nhĩ mắng hắn vài câu, cộng thêm quyền đấm cước đá, đến lúc hả giận. Lôi Khế Nhĩ cũng chỉ có ở trước mặt bọn họ mới thể hiển bộ mặt thật của mình, bỏ xuống ngụy trang dê nhỏ cương nghị chất phác, nhu thuận, đây mới là tính cách chân chính của cậu.

Ba người lên tàu ngầm đến nhà Bao Đức, ở trên xe bọn họ đã bắt đầu thảo luận sách lược công thành, trừ ba người bọn họ, còn có game thủ khác sẽ gia nhập, võ trên mạng luôn phát sóng trực tiếp tình hình chiến đấu. Bọn họ là tam giác sắt ba người, hơn nữa đều là người có năng lực, nhất định có thể đem Đại Thành đánh bại.

Ba người tràn đầy tự tin, lập tức muốn chạm vào máy tính. Trước lúc về nhà Bao Đức, mua thức ăn nhanh, tuỳ cơ ứng biến, tiện lợi là tốt rồi. Sau khi về đến nhà, ba người còn vừa ăn vừa lên mạng, kiểm tra tốc độ.

Trong lúc đó, di động Lôi Khế Nhĩ đổ chuông hai lần, lần thứ ba mới nhận được. Lôi Khế Nhĩ làm động tác cấm thanh (suỵt!!!!), hai người bọn họ giống như bật công tắc yên lặng, nháy mắt không gian yên tĩnh.

“Ở đâu?” Bên kia truyền đến thanh âm của Lý Ngang.

Bởi vì gọi điện từ nước ngoài về, cho nên thanh âm nghe có chút xa xôi.

“Ở nhà.” Lôi Khế Nhĩ nhu thuận trả lời.

Bên kia tạm dừng rất lâu, lâu đến Lôi Khế Nhĩ chột dạ, lại nghe đối phương nói chuyện, “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi. Anh thì sao?”

“Đang định đi ăn! Còn em đừng chơi game quá muộn, đi ngủ sớm một chút.”

“Được.”

“Anh sẽ gọi cho em sau.”

“Được”

“Tạm biệt, ngủ ngon”

“Ngủ ngon”

_Hết Chương 1_

✿Lời tác giả:

Tác phẩm: Con chuột ngưỡng mộ vì sao

Tác phẩm: Hợp tấu

Tác phẩm: Điều ước của dê con

Ba bộ trên là cùng 1 hệ liệt

Thiên này mở đầu là màu sắc âm nhạc

Lý Ngang là tạc mao công (ha ha), Lôi Khế Nhĩ giả là dê con nhưng thật chất là táo bạo thụ.

Điểm chung của hai người chính là dễ dàng phát giận ha ha.

✿ Chú thích :

[1] Bính kiền (饼乾)

Bánh này có nhiều mẫu mã, hình dạng khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang