Tai nạn, tất cả phụ tùng máy móc trong xe đều phải bỏ đi, mui xe ở phía trước liên tục bốc lên những luồng khói trắng, càng lúc càng nhiều, khói trắng đến lóa mắt. Xung quanh là những âm thanh ồn ào huyên náo, xe cứu hỏa, xe cứu thương, và còn cả tiếng gào thét của mọi người.
Trong giấc mơ, trên mặt người đó toàn là máu, sắc mặt trắng bệch, được khiêng vào xe cứu thương.
Cô muốn gọi, nhưng bất kể phải vật lộn thế nào chăng nữa, cô vẫn không thể thốt ra tiếng được.
Sau đó...
Tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa cả lưng, áo ngủ ướt đẫm.
”Diệp Nhiên, chị gặp ác mộng đấy à?” Là bé gái với giọng nói khe khẽ, nhưng lại vô cùng dễ nghe. “Ngoan, không sao đâu, em vỗ cho chị.”
Cô bé ấy chừng bốn năm tuổi, dáng vẻ có năm phần giống với cô, nhất là đôi mắt kia, mắt to, hai mí, tựa như hai viên ngọc trai đen.
”Dọa em rồi sao?” Diệp Nhiên để chăn qua một bên, “Dậy thôi.”
”Hôm nay là thứ bảy, không cần phải đến nhà trẻ.” Cô bé lại lười biếng nằm ở trên giường.
”Diệp Sênh, hôm nay là mùng một, chúng ta phải đi chùa Kê Minh.” Diệp Nhiên lấy quần áo phải thay cho cô bé ra đặt lên giường.
Diệp Sênh bốn tuổi, đã có nhận thức về cái đẹp, càng lúc càng khó khăn trong việc chọn lựa quần áo. Diệp Nhiên cảm thấy trẻ em bây giờ thực sự khác so với trước đây.
Sau khi được Diệp Nhiên đồng ý mình có thể ăn hai cây kẹo que vào ngày hôm nay, cuối cùng Diệp Sênh cũng chịu đi cùng cô đến chùa Kê Minh.
Diệp Nhiên có một thói quen, tháng nào cũng nhất định phải đi chùa một lần. Sau khi trở về thành phố Ninh, thói quen này vẫn không hề thay đổi.
Tự mình không cứu được mình, thì chỉ có thể cầu Phật.
Hôm nay là mùng một, người đến dâng hương cũng không ít. Diệp Nhiên mua vé vào cửa, rồi xin ba nén nhang ở ngay cạnh lối vào.
”Diệp Sênh, không được chạy lung tung, đi theo chị, biết chưa?”
”Em biết rồi, em không còn là trẻ con nữa.”
Chùa Kê Minh là một trong những ngôi chùa cổ nhất ở thành phố An, xưa nay luôn được xưng là ngôi chùa bậc nhất thời Nam Triều.
Diệp Nhiên đốt nén nhang rồi thắp vào bát hương bên cạnh, sau đi đến khoảng nền lớn ở trước bệ, hành hương quỳ lạy đủ bốn hướng Đông Nam Tây Bắc. Cô từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc, hàng mày khẽ nhíu, thần sắc trên mặt nhẽ ra không nên có ở độ tuổi này. Khoảng một phút sau, cô mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ thư thái.
Diệp Sênh im lặng đứng ở một bên, đợi Diệp Nhiên lạy xong thì cắm hương vào trong lư.
”Chị, làm như thế này thì Phật Tổ có thể nghe được nguyện vọng của chúng ta sao?”
Diệp Nhiên cúi đầu không đáp lại.
”Vậy chị cầu nguyện gì thế?” Diệp Sênh ngây ngô hỏi, một vị khách bên cạnh đang đốt nhang quay đầu lại nói, “Bạn nhỏ à, những lời nói với Phật Tổ không nên nói ra, chỉ nên để ở trong lòng.”
Diệp Nhiên cười, xoa đầu Diệp Sênh, “Nghe thấy chưa?”
Diệp Sênh le lưỡi, lát nữa cô bé phải lặng lẽ nói với Phật Tổ, để cho mình có thể ăn hết kẹo sô cô la, và đương nhiên đừng làm bé bị sâu răng.
Diệp Nhiên đi quanh tháp Dược Sư một vòng cuối cùng, sau đó kéo tay Diệp Sênh, “Đi thôi, chúng ta đi ăn nào.”
Diệp Sênh thì thầm, “Chị định dẫn em đi ăn canh rau đậu hủ chứ gì?”
Khóe miệng Diệp Nhiên cong lên, “Như vậy thì Phật Tổ mới có thể giúp chúng ta được, bạn nhỏ Diệp Sênh à.”
”Nhưng em vẫn còn nhỏ, cơ thể cần phải phát triển, chị nên cho em ăn thịt chứ.”
”Suỵt, em quên lời chị đã nói với em rồi ư? Không được nói từ thịt ở trong chùa, nếu không Phật Tổ sẽ tức giận.”
Diệp Sênh lập tức che miệng lại.
Hai người bước xuống bậc thang ra khỏi chùa.
Diệp Nhiên quay đầu lại, không biết Phật Tổ có nghe được lời cô vừa nói hay không.
Cô thành tâm cầu nguyện: Phật Tổ, xin hãy cho con nhanh chóng gặp được Phó Diên Bắc.
Diệp Sênh không đi nữa, ầm ĩ đòi bế. Diệp Nhiên không còn chút sức lực nào, “Ngoan, đi vài bước nữa là đến xe rồi.”
”Không đi nữa, không đi nữa.” Diệp Sênh nhõng nhẽo, “Chị không cho em ăn kẹo, em không đi nữa.”
Lúc này Diệp Nhiên thật sự hối hận, không phải cô cố tình quên cho Diệp Sênh kẹo, “Ngoan nào, khi nào về chị chắc chắn sẽ cho em ăn.”
”Chị đã lừa em ba lần rồi.” Diệp Sênh giơ ngón tay lên, tức giận. Lời nói của người lớn có thể tin được sao?
”Không phải lừa em, là chị quên.” Diệp Nhiên nắm lấy tay cô bé kéo đi. Đúng lúc này, một vị đại sư mặc tăng bào đứng phía trước cô, “Diệp thí chủ...”
”Đại sư.” Diệp Nhiên buông Diệp Sênh ra, đến chào đại sư. Năm hai mươi tuổi, cô từng tham gia khóa tu tập do chùa tổ chức, nên mới nhận ra vị đại sư ở trước mặt này.
Đại sư gật gật đầu, “Dạo này có khỏe không?”
Diệp Nhiên im lặng trong giây lát, cuối cùng cũng nhoẻn miệng, có hơi bất đắc dĩ, “Đại sư, tôi không quên được, không buông bỏ được. Cho nên tôi quyết định đi tìm anh ấy.”
Sắc mặt đại sư hờ hững, “Chớ nên cưỡng cầu, mọi sự tùy duyên.”
Mọi sự tùy duyên?
Diệp Nhiên không muốn nghe những lời như thế nữa, cô tin rằng mọi chuyện là do người làm.
Diệp Nhiên sinh ra ở thành phố Ninh, sau đó theo người nhà đến phương Bắc, nhiều năm sau, cô đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào trường Đại học thành phố Ninh. Đời người chẳng qua chỉ quanh đi quẩn lại như thế, đến rồi lại đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau một hồi ầm ĩ, Diệp Nhiên đưa Diệp Sênh đến nhà trẻ, phải năm lần bảy lượt bảo đảm rằng chiều sẽ đến đón cô bé đúng giờ, viền mắt cô bé như thể sắp rơi nước mắt đến nơi, “Vậy cứ thế đi, em vào học đã. Chúc chị hôm nay mọi việc được suôn sẻ.”
Diệp Nhiên nháy mắt với cô giáo, có cảm giác như mình còn thua kém hơn một cô bé bốn tuổi.
Cô nhìn đồng hồ rồi vội vàng đi đến cao ốc Thâm Hải.
Hôm nay cô cùng với quản lí Từ bên phía cao ốc Thâm Hải ký hợp đồng.
Diệp Nhiên hai lăm tuổi, mặc một bộ đồ đồng phục sẫm màu, hơi có nét trưởng thành. Thang máy dừng lại ở tầng 26, cô đi từng bước ra ngoài.
Một người quản lí của tập đoàn Phó Thị tiếp đón cô. Nhớ ngày trước, lần đầu tiên cô nghe đến tập đoàn Phó Thị, còn tưởng là chữ Phú Sĩ trong táo Phú Sĩ* nữa chứ. Quả nhiên, cô vẫn giống năm đó không hề có mắt nhìn.
(*Phó Thị và táo Phú Sĩ đều phát âm là fù shì nên Diệp Nhiên nghe nhầm.)
”Cô Diệp, cô có thể đọc lại hợp đồng một lần nữa, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể ký hợp đồng.”
Diệp Nhiên đọc lại bản hợp đồng, Phó Thị là một tập đoàn lớn, chuyên nghiệp như thế chắc chắn trong hợp đồng sẽ không làm khó dễ một người bình thường như cô. “Quản lí Từ, tháng trước tôi có xem trên tạp chí, nói là con của Phó tiên sinh muốn trở về kế nghiệp sao?”
”Xin cô Diệp hãy yên tâm, cậu Phó trở về cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hợp đồng.”
Diệp Nhiên hơi lưỡng lự, nhưng không biết nói như thế nào, “Quản lí Từ, tôi có thể mạo muội hỏi, anh có số điện thoại di động của cậu Phó không?”
Quản lí Từ sững cả người, đương nhiên không nghĩ tới yêu cầu này của Diệp Nhiên. Anh ta ho nhẹ một tiếng, “Cô Diệp, xin cô hãy nhìn tập trung vào hợp đồng.”
Diệp Nhiên giật giật khóe miệng, biết rằng hỏi han ở chỗ quản lí Từ này cũng không có hi vọng gì. Trong lúc cô vô tình quay đầu nhìn nhìn đi chỗ khác, ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng chói, một nhóm người đang đi tới. Đi đầu những người kia là một người mặc âu phục sẫm màu, áo mũ chỉnh tề, người bên cạnh không biết đang cùng anh bàn luận về điều gì, khuôn mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái.
Tim Diệp Nhiên như ngừng đập. Là anh! Nhất định là Phật Tổ đã nghe thấy được nguyên vọng của cô.
Kiểu tóc đầu đinh năm đó nay đã trở thành kiểu tóc vuốt ngược ra sau, ngũ quan rõ ràng, thần sắc chính trực, khí thế áp người. Khi đưa tay lên, nơi cổ tay lóe lên tia sáng chói.
Diệp Nhiên ngây người nhìn, từ từ quay đầu lại, cho đến lúc bọn họ sắp đến gần. Không suy nghĩ chút nào, cô liền đẩy cửa chạy ra ngoài.
Một tháng trước, Phó Diên Bắc mới tốt nghiệp từ nước Anh trở về, chính thức tiếp quản hai tòa nhà thương mại cao ốc của Phó Thị ở trung tâm thành phố. Nửa tháng sau, anh muốn thực hiện kế hoạch, không một ai phản đối.
”Phó tổng, anh xem xem...”
”Phó Diên Bắcccc!”
Rất lâu rồi không có ai trực tiếp gọi tên anh như vậy, nghe thấy tiếng gọi, anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang.
Diệp Nhiên từng bước tiến đến nơi anh đứng, cô mang giày cao gót, nhưng không hề bước đi xiêu vẹo. Tròng mắt kia không hề đảo quanh, chỉ nhìn thẳng vào anh, sâu tựa đáy biển, giống như đang nhìn một thứ quý báu đã từng mất đi.
Phó Diên Bắc nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô. Anh cảm thấy người phụ nữ đứng trước mặt thật không có gu thẩm mỹ gì, gương mặt xinh đẹp khiến người khác vừa ý, mà lại ăn mặc như một giáo viên chủ nhiệm. Đôi mắt hai mí to tròn, vừa to vừa sáng, đen trắng rõ ràng, giống như có sức quyến rũ khiến người khác bị mê hoặc.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Cô gái can đảm này, là ai thế?
Diệp Nhiên hồi hộp nắm chặt tay lại, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, “Phó Diên Bắc!”, cô nghe thấy tiếng mọi người xung quanh hít mạnh.
Đôi mắt của anh khẽ chuyển động, khàn giọng hỏi: “Cô là?”
Diệp Nhiên mở to mắt nhìn, môi khô khốc, cô nhẹ nhàng di chuyển, nhưng lại không thốt ra câu nào.
”Xin lỗi Phó tổng. Cô Diệp là người đến đây để ký hợp đồng, thật sự xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi.” Sau lưng quản lí Từ toàn là mồ hôi, xin lỗi xong liền vội vàng kéo Diệp Nhiên, giữ chặt lấy cô.
Tầm nhìn của Phó Diên Bắc lướt qua người cô, bình tĩnh không gợn sóng, anh chậm rãi đi tới, cuối cùng cũng lướt qua phía bên phải cô mà đi.
Diệp Nhiên cắn môi, chỉ nhìn anh, nhìn bóng lưng quen thuộc kia đến mức hốt hoảng.
Quản lí Từ tức giận đập bàn, “Cô Diệp, cô không biết mình vừa làm gì hả?”
Diệp Nhiên ngồi đó không để tâm cho lắm, ánh mắt trống rỗng. Không hề sai, cô không nhận nhầm người. Dù đã bốn năm không gặp, cô cũng không thể nhận nhầm người.
”Cô có biết cô vừa nói chuyện với ai không?”
”Thì là Phó Diên Bắc.” Diệp Nhiên uể oải đáp lại, sắc mặt tái nhợt dần dần đã khá hơn một chút.
Quản lí Từ hít một hơi thật sâu, “Cô thật là... cả Phó Thị không một ai dám gọi tên trước mặt anh ta đâu.”
”Tên chỉ là một kí hiệu, hơn nữa tên chính là thứ để người ta gọi, nếu không thì đặt tên làm cái gì. Quản lí Từ, chúng ta ký hợp đồng đi.” Diệp Nhiên mệt mỏi, trong đầu đang rất hỗn loạn, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Ký hợp đồng đã xong.
Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Quản lí Từ, làm phiền anh rồi.”
Quản lí Từ nhìn cô, “Cô Diệp, mong cửa hàng mới sẽ thuận lợi.” Anh ta mơ hồ có chút cảm giác bất an, sống hơn ba mươi năm, ở Phó Thị hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.
Diệp Nhiên mỉm cười, “Cám ơn anh, sau này hoan nghênh anh đến với cửa hàng của tôi. Quản lí Từ, tôi sẽ cho anh ưu đãi tốt nhất.”
Quản lí Từ nghiến răng, “Được.” Rồi đột nhiên hỏi, “Cô có quen biết Phó tổng?”
Diệp Nhiên nhận hợp đồng, “Có quen. Hôm nay thiếu chút nữa đã không nhận ra. Hì hì. Tôi đi đây, tạm biệt.”
Đâu chỉ là quen biết?
Từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi tuổi, đã 707 ngày bọn họ quen nhau.
Anh, đã từng là bạn trai của cô.