Lúc này mặt trời đã lên cao, Diệp Tiểu Mạt vừa kết thúc lớp học thể dục, giờ đang là thời gian tự hoạt động, cô bé tìm một chỗ mát mẻ chuẩn bị ngồi xuống, liền cảm thấy bản thân giống như vừa tiểu ra, quần lót lại có chút ẩm ướt, lập tức chạy nhanh đến nhờ bạn học xin phép rồi chạy về phía toilet.
Thật vất vả đến được toilet, đi vào, cởi quần lót ra, Diệp Tiểu Mạt liền ngốc lăng, dưới đáy quần lót màu xanh nhạt là một mảng ẩm ướt đỏ hồng, từ bé Diệp Tiểu Mạt đã trưởng thành sớm, cho nên biết đây là chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết thì biết, rốt cuộc vẫn là một côbé chưa trưởng thành, phút cuối cùng, tại thời điểm thật sự đối mặt, vẫn không biết nên làm như thế nào.
Hoảng hốt không biết làm sao, nước mắt liền dâng lên, đảo quanh trong hốc mắt, dưới tình huống vội vàng, cô bé nghĩ đến hồi trước trong lúc vô tình nghe được vài bạn nữ cùng lớp cũng trải qua việc này, liền kéo quần lót lên, chỉnh lại váy, che mặt chạy ra ngoài.
“!!!” Một tiếng, sau đó là một tiếng hừ nhẹ vang lên, Diệp Tiểu Mạt chạy quá nhanh, liền va vào một bức tường thịt, may mắn đối phương phản ứng kịp, vươn tay ôm cô bé vào trong ngực, nếu không hai cánh mông tròn tròn của cô bé đã thân thiết chào hỏi với sàn hành lang.
Va chạm này, khiến nước mắt đang đảo quanh trong hai hốc mắt Diệp Tiểu Mạt chảy ra, vốn đã hoảng hốt, lại còn va chạm như thế, quá đau, lại vừa may có người ôm cô bé vào ngực, Diệp Tiểu Mạt liền tủi thân mà ư ư khóc nấc lên.
Khóc được một lát, mới cố gắng mở to hai mắt bị nước mắt che mờ nhìn về phía đối phương, đập vào mắt là một đôi mắt sâu không thấy đáy, hẹp dài lại lạnh lùng. Mũi vừa cao vừa thẳng, hai hàng lông mi dài hơi cong, tuổi còn nhỏ cô bé không biết hình dung một người khác như thế nào mới đúng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nghĩ đến những người hay thấy trên những kênh giải trí trong tivi.
Vừa nhìn thấy, lại như đã quên đau, quên cả khóc, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm người trước mặt, trong đầu lại suy nghĩ, người này có vẻ ngoài thật đẹp nha, so với những bạn học nam cô bé từng gặp qua đều đẹp mắt hơn rất nhiều, có khi còn đẹp hơn cả những người đàn ông khác cô bé từng gặp. Chiều cao chênh lệch, khiến cô bé ngửa cổ nhìn đến phát đau, nhẹ giọng lầu bầu “Nhìn chú như vậy mà không ngờ cao thật đấy, cổ cháu rất mỏi, có thể ngồi thấp xuống chút được không?” Thật ra Diệp Tiểu Mạt cũng không thấp, 1m55 so với những đứa trẻ cùng tuổi đã được xem là khá cao, nhưng người đàn ông trước mặt này lại cao 1m80, đối mặt nhau, cô bé chính là một cây nấm lùn.
Lệ Nhiễm Thần phì cười, cô bé này cũng thật bạo dạn, chưa kể cứ nhìn chằm chằm anh, còn có thế ngây ngốc nói ra thành tiếng, đó còn chưa kể biểu tình ngây ngô trên mặt cô bé, khiến người ta muốn đưa tay chọc chọc đôi má phấn nộn đó, xem có giống như trong tưởng tượng hay không, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, trừ việc mới vừa rồi không kìm chế được mà phì cười, cảm xúc trên mặt anh vẫn không hề thay đổi, sau đó cúi đầu nhìn Diệp Tiểu Mạt, cũng không theo yêu cầu của cô bé mà ngồi thấp xuống, ngược lại vòng tay ôm hai bên hông côbé, bế lên trên cao.
Dùng lực một chút, lúc này Diệp Tiểu Mạt mới phát hiện eo nhỏ của mình bị người ta ôm có chút nóng rực, cúi đầu nhìn thoáng qua, người này ôm cô bé lên khỏi mặt đất, không đợi côbé nói gì, người đàn ông đã tự động thả cô bé xuống, hai người tách ra, Diệp Tiểu Mạt mới có thể nhìn rõ hoàn toàn người đàn ông này, người đàn ông trước mặt một thân thoải mái, quần bò áo caro, một bên áo được nhét vào trong quần, thật rất tùy ý, mặc như vậy chắc chắn không phải thầy giáo, vừa định há mồm hỏi, bụng lại chợt quặn đau, lúc này quần lót còn dính dính mang đến cảm giác rất rõ ràng, sau đó nước mắt cũng ngừng rơi, cố không nói gì nữa, cuống quít muốn chạy ra bên ngoài tìm người mượn băng vệ sinh.
Bi kịch cho cô bé, đôi chân ngắn vừa mới đưa ra, một giọt máu đỏ hồng, nóng hực theo đùi chảy xuống, cô bé lại mặc váy ngắn, giờ thì tốt rồi, giọt máu hồng hiện lên trên đôi chân ngắn cực kì chói mắt.