“Làm sao bị thương?”
“ Tay của em bị thương.”
Lục Tĩnh Dương nhìn ngón trỏ nho nhỏ ngắn ngủn trắng nõn kia có một đạo nhợt nhạt hồng ngân, có chút bật cười. Đây là bị thương cái gì? Tiểu cô nương ngón tay thẳng tắp chờ hắn giúp nàng “xử lý” miệng vết thương, hắn cũng không buốn cười nàng.
“Hảo, anh giúp em băng bó.”
Tiểu cô nương tên Hà Nhược Hinh, năm nay năm tuổi, mùa thu năm trước trở thành hàng xóm nhà bọn họ, có lẽ bởi vì cô cùng chú chỉ có một đứa nhỏ là nàng, bởi vậy nàng cơ hồ mỗi ngày đều chạy sang nhà bọn họ, nhưng cũng thực kỳ quái, hắn lớn hơn nàng hai tuổi so với nàng lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng nàng chỉ thích dính lấy hắn, vừa thấy hắn liền ngây ngô cười, bộ dáng khờ khạo đáng yêu.
Lục Tĩnh Dương cầm khối băng dán, dán tại ngón trỏ nho nhỏ của nàng.
“Cảm ơn Tĩnh Dương ca.” Khuôn mặt thanh tú non nớt nhỏ nhắn cười đến thập phần đáng yêu.
Hắn sờ sờ đầu của nàng: “Đừng khách khí.”
Lại một năm nữa.
“Tĩnh Dương ca, hôm nay La Khả Nghi nói nàng thích Lưu Chí Tường học lớp chúng ta, nàng muốn làm bạn gái của hắn, Tĩnh Dương ca, ta thích ngươi, ta có thể làm bạn gái ngươi không?”
Tiểu Nhược Hinh thường nhắc tới La Khả Nghi, hai người là đồng học khi nàng còn ở vườn trẻ, tiểu bằng hữu nói đến người yêu, bất quá làm cho hắn nhớ tới kĩ niệm khi còn ở vườn trẻ của mình, một nữa đồng học nữ trong lớp đều từng làm qua bạn gái hắn.
Vì thế hắn sờ sờ đầu của nàng. “Nhưng Tĩnh Dương ca ca đã có bạn gái.”
“Cái gì? Anh đã có bạn gái!” Nghe được Tĩnh Dương ca ca đã có bạn gái, tiểu Nhược Hinh vẻ mặc khổ sở. “Nhưng người ta muốn làm bạn gái của Tĩnh Dương ca…..”
Lục Tĩnh Dương đã có thói quen nhòn nhìn nha đầu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn ngây ngô cười, thấy bộ dáng khóc lóc khổ, hắn nhất thời không quen. “Đừng khổ sở như vậy, cho em làm bạn gái muội muội của Tĩnh Dương ca có được không?”
“Bạn gái muội muội?”
“Đúng, em là bạn gái muội muội của Tĩnh Dương ca.”
Tuy rằng nàng không hiểu lắm từ bạn gái muội muội, nhưng nàng biết Tĩnh Dương ca đã đáp ứng cho nàng làm bạn gái hắn, làm cho nàng vui vẻ không thôi.
Thân hình nho nhỏ ở trong lòng hắn làm nũng. “Cám ơn Tĩnh Dương ca, người thích Tĩnh Dương ca nhất.”
Hắn hôn lên trán của nàng. “Anh cũng thích tiểu Nhược Hinh.” Thật sự là muội muội đáng yêu.
Lại một năm nữa.
“Tĩnh Dương ca, ta nói với ngươi, mẹ ta nói buổi chiều sẽ dẫn ta đi uốn tóc, so với oa nhi uốn cướn như vậy rất được.”
“Ngươi muốn đi uốn tóc?”
“Ân. Tĩnh Dương ca không vui sao?”
Lục Tĩnh Dương nhìn tiểu Nhược Hinh, tuy rằng nàng không phải tiểu cô nương xinh đẹp tựa búp bê như mọi người nói. Nhưng bộ dạng công tịnh tịnh, ngũ quan khéo léo cẩn thận, gương mặt nhỏ nhắn hé ra thanh tú hẳn là có vẻ thích hợp thẳng.
Hắn thân thủ sờ mái tóc dài tinh tế của nàng, chất phát mềm mại phi thường, “Ta cảm thấy ngươi như vậy là tốt lắm, thức đáng yêu, nóng đứng lên hẳn là khó coi!”
Nghe được Tĩnh Dương ca nói nàng uốn tóc thực khó coi, Hà Nhược Hinh lập tức chạy về nói với mẹ nàng không uốc tóc nữa.
Lại một năm nữa.
“Tĩnh D ương ca, về sao ta lớn lên có thể làm tân nương của ngươi không?”
“Cái gì?” Lại là một vấn đề làm cho người ta muốn cười. “Ngươi có biết làm tân nương là có ý gì không?”
“Ta biết!” Gương mặt phấn nộn nho nhỏ dùng sức gật đầu. “Nếu ta là tân nương của Tĩnh Dương ca, ta đây sẽ cùng Tĩnh Dương ca vĩnh viễn ở cùng một chổ, sẽ không bao giờ tách ra. Tĩnh Dương ca ngươi là ơn, cho ta làm tân nương của ngươi, được không?”
“Ai nói với ngươi những lời này?”
“Mẹ nói.” Hà Nhược Hinh thành thực trả lời. “Ngày hôm qua mẹ mang ta đi tham dự hôn lễ của biểu tỉ, mẹ nói biểu tỉ là tân nương xinh đẹp của biểu tỉ phu, về sau bọn họ nhất định sẽ vĩnh viễn ở cùng một chổ, ta cũng muốn cùng Tĩnh Dương ca vĩnh viễn ở cùng một chổ, ta muốn làm tân nương của Tĩnh Dương ca, có thể chứ?”
Xem vẻ mặt có thực sự hỏi cũng không được của nàng, làm cho người ta không thể cự tuyệt, dù sao nàng vẫn là một đứa nhỏ, có thể hôm nay nói ngày mai sẽ quên liền.
Bởi vậy, Lục Tĩnh Dương yêu thương gật đầu. “Hảo, sau khi lớn lên làm tân nương của Tĩnh Dương ca.”
Hà Nhược Hinh, tám tuổi, ở trong nhật ký viết lên nguyện vọng lớn nhất: “Làm tân nương của Tĩnh Dương ca.” (Chys: =]] lần này hết chối)