《 Đình Mẫu Đơn 》
Vào đêm xuân năm Long Thành thứ năm, mưa tuôn như thác, sấm chớp như rắn, sấm rền không ngừng vang vọng trong màn đêm lạnh lẽo.
Thị nữ Lan Thì bị tiếng sấm sét bên ngoài đánh cho tỉnh, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt đi vào trong nội xá, mò mẫm tìm đến bên giường, nàng ta bị tiếng mưa " tí tách" bên ngoài đập vào song cửa sổ mà không khỏi rùng mình một trận, liền châm lửa đốt thắp sáng nến lên: " Nương tử?"
Người mà nàng ta đang tìm lại không thấy trên giường, lúc nàng ta xoay người lại, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt đột ngột mở to ------
Cửa sổ chỉ mở ra một nửa, bị nước mưa bên ngoài tạt vào, cách cửa lay động một cách kịch liệt.
Nữ tử với thân hình đơn bạc, gầy gò, mảnh khảnh đang đứng dưới cửa sổ, váy đã bị mưa làm cho ướt sũng, mái tóc đen rối bù dính bệt vào hai bên sườn mặt. Tiếng mưa cùng với tiếng sấm sét phản chiếu trong đôi mắt như mặt hồ trong suốt giữa đêm khuya, loé lên ánh sáng bi thương như băng vụn.
Nữ lang tên Từ Thanh Viên này bối rối tròn mắt khi nghe thấy tiếng gọi của thị nữ, sững sờ chuyển mắt qua, bóng người phản chiếu trên bức tường trắng tuyết như một bóng ma hung ác dữ tợn.
Thị nử nhìn thấy trong tay Từ Thanh Viễn là một con dao găm, máu từ trên con dao găm ướt đẫm theo cổ tay nữ lang chảy xuống phía dưới, rơi tí tách tí tách.
Từ Thanh Viên thanh âm trầm xuống, hàng răng va vào nhau lập cập: " Lan Thì, ta giết người rồi."
" Cạch" một tiếng, giá nến trong tay thị nữ kia lăn xuống, nàng ta ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng loạng choạng, lảo đảo lui về phía sau.
Cửa ra vào và cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt, ánh nến lập loè yếu ớt, toàn bộ căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối u ám.
- -------
Đêm hôm sau, đèn hoa mới lên, lửa như du long. Mùi phấn son hoà quyện với những hạt mưa rơi tí tách, cả miền Bắc dường như đắm chìm vào trong giấc mộng của hồng nhan mãi không tỉnh lại.
Bắc Lý là khu vực phồn hoa nhất ở Trường An về đêm, bất luận là quan viên hay các công tử nhà quý tộc, đều nguyện ý tới đây cùng mỹ nhân làm bạn, không say không về.
Mưa xuân có rả rích kéo dài cũng không làm giảm đi sự náo nhiệt, hưng phấn của Bắc Lý.
Ở nơi có ánh sáng rực rỡ này, có hai người không đồng điệu với những con người náo nhiệt nơi đây.
Từ Thanh Viên một thân áo choàng màu đỏ, đội một chiếc mũ có mạng che mặt màu trắng, cùng với nha hoàn Lan Thì của nàng lặng lẽ bước đi vào trong dải ánh sáng rực rỡ này.
Nàng hạ thấp tầm mắt, dưới mũ che lộ một chút ánh sáng, để Từ Thanh Viên nhìn thấy những đôi giày của nhóm lang quân đang cùng nương tử đi ngang qua, ngẫu nhiên có người không cẩn thận va vào nàng, nàng liền muốn đi vòng qua.
" Lang quân đi thong thả a"
" Tiểu nương tử, ta tới đây!!"
Giữa những tiếng gọi mềm mại, uyển chuyển và sự xa hoa đan xen, Từ Thanh Viên cùng Lan Thì bước đi trong mưa, không để ý đến những ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Lan Thì nhất thời khẩn trương, lo lắng suốt cả chặng đường. Nàng ta luôn theo sát nương tử nhà mình, phòng nương tử bị nam tử ở đây đụng phải, lại phát hiện ánh mắt hứng thú của các lang quân ở trên lầu hai, Lan Thì càng thêm sợ hãi.
Nàng ta lôi kéo ống tay áo Từ Thanh Viên, nhỏ giọng nói: " Nương tử, chúng ta vẫn là nên đi đi thôi, nơi này thật sự không phải là nơi chúng ta nên đến đâu. Cho dù là tìm Lâm lang quân, ngày khác chúng ta đến nhà đến thăm hỏi không tốt sao?"
Các nàng tới nơi này, chính là để tìm kiếm lang quân trong phủ Lâm tể tướng, Lâm Tư Niên.
Năm xưa khi Từ Thanh Viên vào Trường An, từng có ân với vị lang quân kia.
Lúc đó lang quân kia bất quá là một tiểu khất nhi liều mạng, Từ Thanh Viên hảo tâm đưa cho hắn bánh và nước cho hắn, cứu hắn một mạng. Không nghĩ lại có một ngày, đứa trẻ ăn xin trước đây biến hoá nhanh chóng, trở thành lang quân duy nhất trong phủ của Lâm tể tướng.
Từ Thanh Viên vốn muốn cầu xin ân huệ từ vị lang quân đó, thỉnh cầu hắn vì lòng hảo tâm nể tình vì miếng bánh đó mà cứu nàng một mạng.
Lúc này đêm nay nghe được nha hoàn Lan Thì nói như vậy, thanh âm yếu ớt của Từ Thanh Viên vang lên: " Lan Thì, đêm hôm qua đã xảy ra chuyện, ta làm sao còn thời gian đến nhà xin giúp đỡ? Lâm lang quân chưa chắc đã nguyện ý giúp ta..., ta chỉ có thể trước khi có người phát hiện ra, chặn Lâm lang quân lại, mong hắn còn nhỡ rõ chút ân tình kia mà giúp đỡ. "
Lan Thì thương tâm mà nói: " Nhưng là từ khi chúng ta đến Trường An, vị Lâm lang quân kia tựa như không hề biết chúng ta, đối với tiểu thư cho tới bây giờ coi như không gặp. Lại nghe nói hắn hoa tâm kiệt ngạo ( 花心桀骜: lòng dạ si tình), thân mật vô số, hoang đường vô cùng. Hắn thật sự sẽ giúp nương tử sao? "
Trong lòng Từ Thanh Viên cũng không yên.
Cách màn lụa trắng, nàng xuyên qua tấm màn nhìn về hướng đoàn người ở Bắc Lý. Mưa xuân nhỏ giọt tí tách không ngừng. Sau tấm màn che, trong mắt nàng là một mảng sương mù mênh mông, cũng giống như một trận mưa tí tách tiếp theo kia, liên miên không dứt.
Móng tay Từ Thanh Viên cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng rũ mắt xuống.
Sau một lúc lâu, nàng cắn môi nói: " Dù sao cũng phải thử một lần. "
Nàng lúc trước từng nghe qua Lâm Tư Niên thích qua đêm ở Bắc Lý, liền mưu tính trước khi vụ giết người bị phát hiện, cầu được người quyền quý che chở mình.
Đêm qua trong tay nàng cầm lấy con dao găm, nàng cũng biết người đã chết là ai.
Từ khi nàng đến Trường An, một mình đối phó với bầy sói, vất vả như vậy. Nàng làm sao có thể dính líu đến một án mạng như vậy....
Từ Thanh Viên hoảng hốt nghĩ đến chuyện này, đột nhiên trong tầm mắt nàng xuất hiện một bóng hình có chút ấn tượng. Nàng bỗng dưng ngẩng đầu, hướng về phía người đang đi xuống cầu thang ở bên ngoài --------
Hắn so với những kẻ đang tìm hoan mua vui quả thực bất đồng, hắn mặc một kiện quan phục màu đỏ thẫm, mưa bụi rơi quanh thân hắn, nhưng hắn lại vẫn chưa che dù. Lúc hắn ta từ trên lầu đi xuống, ánh lửa lập loè từ đền lồng lầu các đối diện bó thành một chùm, rơi xuống hàng mi dài rậm rạp đang rũ xuống của hắn.
Lầu các chỉ có vài bước ngắn ngủi, hắn cứ vậy chậm rãi mà đi. Thiên địa quang ảnh trong chớp mắt này yên tĩnh lại. ( Tỉ như ánh sáng và bóng tối của thế gian trong chớp mắt trở nên tĩnh lặng)
Tấm màn che bị gió thổi bay, Từ Thanh Viên bị tầm mắt của mình làm cho ngơ ngẩn.
Ở phía sau hắn, một thị vệ với khuôn mặt trẻ con dẫn đầu hàng loạt nhân thủ, trói lại mấy tên tiểu quan gia say khướt, gian nan đi theo sau.
Con cháu quan gia bị trói còn không thành thật, vỗ mạnh vào lan can hô to mà mắng: " Ngươi chính là cẩu chạy của cha ta, hắn bảo ngươi bắt lão tử hồi phủ, ngươi liền tới bắt ta. Ngươi là người của Đại Lý Tự, ngày ngày đều bận rộn những chuyện như này sao hả? "
"Yến Thanh Vũ! Ngươi mau buông lão tử ra!!!"
Quan viên Đại Lý Tự trong bộ quan phục màu đỏ tươi bị mắng kia, hướng về thị vệ ở phía sau nói một tiếng: "Chặn miệng bọn họ lại "
Thị vệ nhanh chóng làm theo, lại nghe lang quân phân phó: " Các ngươi đưa người về quý phủ đi, ta có chút chuyện cần vào cung diện thánh một chuyến"
Thị vệ với khuôn mặt non nớt nói: "Đã trễ thế này, chủ tử còn muốn vào cung... Ngài có muốn thần để lại cơm tối cho người không?"
Quan viên áo bào đỏ trả lời: "Không cần"
Hắn đi về phía Từ Thanh Viên và Lan Thời.
Các nương tử trên lầu các mỉm cười phất phất khăn tay, ngữ điệu uyển chuyển mềm mại, ngữ khí vẫn ôn hoà như cũ: "Yến Tứ lang, chàng thật là đáng ghét! Chàng luôn cướp ân khách của ta đi! Yến Tứ lang khi nào mới tới tìm tỷ muội chúng ta, mà không phải tới bắt người a? Tứ lang, trái tim ta đã sớm là của chàng rồi......"
Từ Thanh Viên nghe được những lời móc mỉa hờn dỗi kia, mặt nàng đỏ tới mang tai, xấu hổ vô cùng. Nàng cách mũ che nhìn thấy vị lang quân mặc quan phục kia đi về phía mình, không khỏi cụp mắt xuống.
Thế giới yên tĩnh, trong dư quang lúc nàng cúi xuống, nàng nhìn thấy cổ tay áo rộng màu đỏ tung bay.
Người nọ nhẹ nhàng đi lướt ngang qua nàng.
Từ Thanh Viên rũ mắt.
Thị nữ Lan Thì tiến đến bên tai nàng, nói thầm: "Nương tử, nàng nhận ra người này rồi sao? Lúc trước chúng ta vào kinh, đã gặp qua hắn một lần... Thì ra hắn là người của Đại Lý Tự a."
" Nương tử, vụ án của người có thể chuyển giao cho Đại Lý Tự không? Lại thêm chuyện Lang chủ...... Nô tỳ có chút sợ Đại Lý Tự, chúng ta mau đi thôi."
Từ Thanh Viên ngửa đầu, nhìn thấy đèn đuốc hoa lệ dưới ánh nến, trong phòng bày la liệt chén rượu ca múa, nữ tử ăn uống cười nói, thân thể đung đưa, nam tử say sưa ngâm thơ, quay đầu cùng các nương tử mỹ mạo ôm thành một đoàn. Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng Lâm lang quân mình muốn tìm, tất nhiên cũng giống như những vị lang quân này, chưa chắc sẽ nhìn mình nhiều hơn một chút.
Mà quan viên áo bào đỏ vừa đi qua giống như bóng của một con hạc trong hồ nước lạnh lẽo khi hoàng hôn buông xuống. Khắp nơi hương thơm rực rỡ, hắn làm cho người ta sinh ra cảm giác cô đơn - bên cạnh vẻ đẹp, chỉ còn là sự tịch liêu hoang vắng.
Từ Thanh Viên cầm tay Lan Thì, bỗng nhiên nói: "Lan Thì, hỏi thăm phủ đệ của vị lang quân kia một chút...... Chúng ta đi cầu hắn."
- -----
Yến Khuynh từ trong cung đi ra, lúc hắn trở lại phủ đệ, chỉ kém một khắc đã đến giờ Hợi.
Mưa tựa hồ càng lúc càng lớn, hắn ngồi ở trong xe ngựa, đầu tựa vào vách xe, một đường đều suy nghĩ chuyện Thánh Thượng dặn dò hắn.
Lúc xe ngựa dừng lại, hắn vén áo bào từ trong xe đi xuống. Xa phu muốn che dù cho hắn, lại bị hắn xua xua tay cự tuyệt. Hắn đang muốn vào phủ, lại nghe thấy một giọng nữ nhu nhược từ bên cạnh truyền đến:
"Lang quân!" Yến Khuynh nghiêng đầu nhìn lại.
Dưới tàng cây bách cổ thụ đen nghìn nghịt, vũng nước trong suốt, một đôi chủ tớ đứng che ô dưới tàng cây.
Phía xa xa, nữ lang đội mũ che khuất quỳ gối hành lễ, tay áo khẽ phấp phới trong gió, nhẹ nhàng như tiên.
Tuy rằng che dù, nhưng cơn mưa đêm mùa xuân mưa bay nghiêng không được, đuôi tay áo vị nữ tử này một mảnh nước đọng, cũng không biết đã đứng bao lâu trong đêm lạnh.
Yến Khuynh trầm mặc quay mặt đi, trước cửa phủ, thị vệ Phong Nhược che ô chạy vội ra, khuôn mặt non nớt nhưng rõ ràng lại là dáng dấp của người thanh niên.
Hắn thập phần khẩn trương: "Thần trở về chỉ thấy hai người bọn họ, bọn họ nhất định phải đợi Tứ lang trở về, các nàng nói có việc cần cầu Tứ lang, ta nói như thế nào, các nàng cũng không vào phủ, cũng không chịu rời đi."
"Các nàng bị mưa xối ướt, không liên quan đến ta."
Lời này của hắn, mơ hồ có ý tứ ám chỉ rằng chính là do các nàng làm bộ làm tịch.
Hai vị nữ tử kia cũng nghe ra được sự oán giận của thị vệ Phong Nhược kia, thị nữ còn chưa nói gì, nữ lang kia liền gấp gáp nói: "Chúng ta chỉ là sợ ảnh hưởng đến danh dự lang quân, mới không dám vào phủ, cũng không dám uy hiếp lang quân cái gì."
Yến Khuynh nói: "Vậy cùng ta vào phủ đi. "
Từ Thanh Viên nghe được thanh âm ôn nhuận của hắn, sợi dây căng thẳng trong lòng đã hơi buông lỏng một chút.
Nàng cùng người này cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, nàng hai lần kinh hồng thoáng nhìn, nhìn phong thái của hắn như cơn gió thoáng qua.
Mà nàng nhớ kỹ lời đàm luận của thành Trường An đối với người này ------
Yến Khuynh, tự Thanh Vũ, hắn là đệ tứ trong nhà, người ta thường gọi hắn một tiếng "Yến Tứ Lang".
Hắn là là Thiếu Khanh trẻ tuổi nhất ở Đại Lý Tự cùng đương triều tân khoa Trạng được mệnh danh là "Trường An song bích".
Người như vậy, có lẽ thật sự sẽ giúp nàng.
- -------------
Yến Khuynh thay đổi một thân áo khoác màu xanh thường ngày, trở lại thư phòng.
Hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, tôi tớ trong nhà liền dẫn Từ Thanh Viên cần giúp đỡ tới. Nơi này của hắn không có quần áo nữ tử, Từ Thanh Viên vẫn mặc váy màu xanh tuyết, khoác áo khoác nhung đỏ.
Thanh niên lang quân dựa vào bàn, cúi thấp mặt, lộ ra màu da cằm hơi trắng, thần sắc có chút mệt mỏi.
Thị nữ vén rèm, Từ Thanh Viên khom lưng vào nhà, liếc mắt một cái về phía hắn lặng lẽ đánh giá, lại bị hắn nhận ra, hắn nhìn lại Từ Thanh Viên. Nữ lang vòng eo thon dài, thanh tao sở sở.
Trong phòng chỉ có hai người hắn, mùi khói trong lò hun nổi lên từ từ, Yến Khuynh đứng dậy nghênh đón nàng. Từ khi nàng tiến vào thư phòng, khí lạnh xung quanh Yến Khuynh liền tiêu tán đi rất nhiều.
Hắn ra hiệu cho nàng ngồi xuống, tư thái đoan chính, ôn nhuận như ngọc, trước khi cùng nàng tiến vào, con người với vẻ mặt mệt mỏi lúc trước hắn so với lúc này như hai người khác nhau. Yến Khuynh nói chuyện rất đúng mực:
"Thì ra là Từ nương tử. Đã lâu không gặp, tiểu thư vẫn mạnh khỏe chứ?"
Từ Thanh Viên tháo mũ có mạng che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt. Nàng quỳ xuống đất, cúi đầu xuống:
"Lang quân, ta đến đây để đầu thú."
"Hình như ta... đã giết người rồi."
Ánh nến khẽ lay động, tiếng gảy đàn văng vẳng bên tai. Con ngươi Yến Khuynh nhẹ nhàng co rụt lại, Từ Thanh Viên ngẩng mặt lên.
Hạt mưa ngoài đình sen xanh, lông hạc phủ đầy sương. Sau tiếng mưa róc rách, trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có hai người bốn mắt nhìn nhau.