Tuyết Lan cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn hoàn mỹ của mình, trong mắt đào hoa câu nhân mê mang mờ mịt thủy quang.
Này đến tột cùng là chuyện gì? Nàng không phải chết rồi sao? Chết trong tay nữ nhân Mộ Vi Vi kia, cảm giác nóng rực của độc dược rót vào miệng hãy còn mới, thân thể xé rách đau đớn càng làm cho nàng cả đời khó quên.
Nhưng nàng vì sao lại ở đây? Ngón tay nàng sớm đã bị Mộ Vi Vi nghiền nát từng ngón một, làn da thô ráp vàng như nến, hàng năm không thấy ánh sáng cũng làm nàng trông như ác quỷ.
Đôi tay trắng nõn như vậy tuyệt đối không phải thuộc về Tuyết Lan nàng, ít nhất…… Không phải thuộc về Tuyết Lan hiện tại.
Khóe miệng treo lên một nụ cười tự giễu, ngực Tuyết Lan kích động một cổ chua xót, làm nàng nhịn không được muốn rơi lệ, lại bị nàng mạnh mẽ nhịn xuống.
Quanh năm suốt tháng tra tấn nàng sớm đã đã không còn loại nước mắt vô dụng này, nàng càng thống khổ càng làm kẻ thù vui sướng, thứ như nước mắt này nàng sớm đã vứt bỏ.
Lúc nàng vừa tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là Mộ Vi Vi lại làm ra trò gì đây, nhưng nhìn ngón tay khôi phục như lúc ban đầu, nàng lại phủ nhận tưởng tượng này.
Y thuật Mộ Vi Vi rất lợi hại, nhưng cũng chẳng lợi hại đến mức này, vết thương trên người nàng mất đi ngón tay cũng nằm ngoài khả năng của Mộ Vi Vi.
Cho dù hận thấu xương nữ nhân này, hận không thể ăn thịt uống máu, rút gân, nghiền xương thành tro, nàng cũng không thể không thừa nhận Mộ Vi Vi nữ nhân này y thuật cao cường, lòng dạ thâm sâu. Nàng thua mặc người xử trí, nhưng vì sao muốn họa đến người nhà nàng chứ?
“Vì sao? Người nhà của ta đã rời khỏi triều đình từ bỏ tất cả quy ẩn núi rừng, bọn họ cũng không sai.” Giọng nói khàn khàn như ống bể thô dát khó nghe, đâu còn nửa phần phong thái kinh thành đệ nhất tài nữ, nhưng nàng không để bụng chút nào.
“Vì sao?” Người tới cười lạnh một tiếng, phượng bào đỏ thẫm lay động xinh đẹp, làm đau đớn hai mắt Lâm Tuyết Lan.
“Trảm thảo không trừ tận gốc xuân phong thổi lại sinh, điểm đạo lý này ngươi còn không hiểu sao? Muốn trách chỉ trách bọn họ là người nhà của Tuyết Lan ngươi. Tuyết gia các ngươi tồn tại chính là cây gai trong lòng bọn ta, không trừ không vui.” Giọng nói nhu mềm xứng với miệng cười tươi đẹp của đối phương, Lâm Tuyết Lan chỉ cảm thấy ngực đau đến sắp hít thở không thông, làm nàng chỉ có thể liều mạng thở dốc.
“Ngươi cho rằng hắn thật lòng thích ngươi sao? Hắn chỉ là ở lợi dụng ngươi mà thôi, hắn yêu chính là ta cưới chính là ta, ngươi chỉ là một công cụ.”
“Ta trước nay đều chưa từng thích hắn, ta căn bản chướng mắt hắn, ngươi muốn liền lấy đi.” Ngay lúc đó nàng chỉ cười lạnh, nam nhân như vậy nàng căn bản là không thích, chỉ là khi đó hắn là lựa chọn tốt nhất của mình mà thôi.
“Tiện nhân ——” hộ giáp đâm sâu vào da nhưng nàng cũng không có cảm thấy đau đớn, nàng sớm đã chết lặng.
“Để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi!” Độc dược rót vào yết hầu, nhiệt độ nóng rực làm nàng sinh ra một cổ cảm giác giải thoát khó được.
“Trảm thảo không trừ tận gốc xuân phong thổi lại sinh sao?” Tuyết Lan từ trong hồi ức tỉnh lại, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.
Giơ tay lau gương mặt, Tuyết Lan nhịn không được cười to ra tiếng “Ha ha ha ——”
Nhịn không được ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn mặt đất trắng xoá, nhịn không được thất thần nói: “Thì ra…… Thì ra ta còn có thứ như nước mắt này sao? Thật là vô cùng châm chọc mà! Ta thật hận, ta chết không tiếc, nhưng vì sao muốn làm thương tổn người nhà vô tội của ta.”
Tuyết Lan giơ tay che lại gương mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống, đó là than khóc vô tận.
Thân thể một trận nhũn ra, nhưng Tuyết Lan như cũ mạnh mẽ chống thân thể lung lay đứng lên, trừ bỏ hốc mắt ửng đỏ phảng phất như tất cả chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn là Tuyết Lan —— đệ nhất tài nữ nổi danh Thịnh Kinh kia.
“Các hạ đưa ta tới đây là để chê cười ta sao? Thỉnh xuất hiện đi!” Hàng mi dài nhẹ rung, như cánh bướm bị đứt, tuyệt vọng pha lẫn mỹ lệ.
【 Không hổ là ký chủ mà hệ thống coi trọng. 】 rõ ràng là câu nói tán thưởng, Tuyết Lan lại nghe không ra bất luận ý tán dương gì, thanh âm máy móc lạnh băng làm nàng không khỏi duỗi thẳng lưng.
Cho dù sa sút đến mức này nàng như cũ sẽ không từ bỏ tự tôn, nữ nhi Lâm gia sinh ra chính là như thế.
【 Ngươi không cần phòng bị hệ thống như thế. 】 tựa như nhận thấy được Tuyết Lan đề phòng, thanh âm máy móc lạnh băng tiếp tục vang lên, dường như muốn nhu hòa một ít, lại bởi vậy trở nên càng thêm chẳng ra gì.
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Ngươi dẫn ta tới nơi này đến tột cùng là có mục đích gì?” Cơ bắp cả người Tuyết Lan căng chặt, đây là phản ứng đề phòng theo bản năng của nàng.
Nàng cũng từng là một thiên kim tiểu thư thiên chân không rành thế sự, nhưng nhiều năm trải qua làm nàng cuối cùng giữ không được thiên chân lưu không nổi đơn thuần, chỉ còn lại tang thương.
Tuyết Lan người đầy gai nhọn làm kích động hệ thống, khiến hắn không nhịn được mở miệng châm chọc, tuy rằng như cũ là âm thanh máy móc lạnh băng. 【 Ngươi cho rằng hiện giờ ngươi có cái gì đáng để hệ thống mưu tính sao? 】
Cả người Tuyết Lan buông lỏng, đúng vậy! Hiện tại nàng đã hai bàn tay trắng, còn có cái gì đáng giá tính kế chứ?
【 Hệ thống biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, có thể trả lời vấn đề của ngươi. 】 Nhận thấy được Tuyết Lan suy sụp, hệ thống lên tiếng.
Tuyết Lan thẳng lưng xốc lên tinh thần, dưới hoàn cảnh xấu nàng cũng nên tìm kiếm chỗ có lợi cho mình, đại não nhanh chóng hoạt động.
“Ngươi tìm ta có mục đích gì?” Tuyết Lan lời nói sắc bén, hỏi ra nghi hoặc nãy giờ.
【 Hệ thống tìm kiếm ký chủ, ngươi vừa vặn phù hợp với yêu cầu của hệ thống, độ tương dung với hệ thống cao nhất. 】 Hệ thống trả lời rõ ràng súc tích, hai câu đơn giản lại làm Tuyết Lan thông suốt sáng tỏ.
“Ta có thể có chỗ tốt gì?” Thân nhân toàn bộ rời đi, nàng vốn không nên sống tạm trên đời, nhưng con kiến còn sống tạm bợ, người nhà nàng cũng nhất định hy vọng nàng tiếp tục sống sót. Nàng không muốn chết, nàng muốn tồn tại để có thể trả thù những người đó, sau đó sống hay chết nàng không để bụng, nàng nguyện ý vì thế trả giá hết thảy.
Tuyết Lan biết rõ nàng đã chết, là cái tên là hệ thống này đưa nàng tới đây, nếu nàng xuất hiện ở đây liền chứng minh nàng vẫn còn hữu dụng, bởi vậy lớn gan nói.
【 Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thông báo, hệ thống có thể cho ngươi cơ hội trọng sinh. 】 Hệ thống cũng không quanh co lòng vòng, hắn cần một ký chủ tận tâm tận lực, cả hai đôi bên cùng có lợi là tốt nhất.
“Trọng sinh là cái gì?” Tuyết Lan trong lòng nghi hoặc, hàm răng trắng ngọc khẽ cắn cánh môi.
Một lực lượng vô hình xâm nhập vào óc, vẻ mặt Lâm Tuyết Lan không còn tâm như tro tàn như trước, mà là tràn ngập hy vọng.
Này có phải hay không chỉ cần nàng nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra là có thể làm lại từ đầu, bảo vệ tốt người nhà của mình, không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nghĩ đến đây, ngực Tuyết Lan một trận kích động, nhiệt độ nóng bỏng làm nàng dâng lên bừng bừng hy vọng.
【 Ký khế ước với bổn hệ thống ngươi liền có thể có được tất cả ngươi muốn. 】 Hệ thống không kiên nhẫn dây dưa với Tuyết Lan, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Được.” Tuyết Lan tỉnh thần, gật mạnh đầu. Một lần dụ hoặc này đối với nàng mà nói thật là quá lớn, nàng nhịn không được cũng không muốn nhịn.
Trước mặt đột ngột xuất hiện một màn hình trong suốt, Tuyết Lan sửng sốt một chút lúc sau nghe theo hệ thống chỉ huy ấn ngón tay vào góc chỉ định.
【 Khế ước thành lập, pháo hôi vả mặt hệ thống số 008 vì ngài phục vụ. 】 Không biết có phải ảo giác của Tuyết Lan hay không, nàng như cảm thấy thanh âm này so với phía trước nhiều hai phần vui sướng.
“008, ta cần làm cái gì?” Tuyết Lan lên tinh thần, hô về phía hư không.
【 Ký chủ cần tiến vào nhiệm vụ, tiếp nhận hay không. 】Âm thanh máy móc lại vang lên lần nữa, Tuyết Lan lại vô hình ân tâm thêm hai phần, theo sự hiểu biết vừa rồi nói cho nàng 008 là đồng bọn của nàng, vĩnh viễn đều sẽ không hại nàng, cái này làm cho tâm lạnh băng của nàng ấm hơn vài phần.
“Tiếp nhận ——” Tuyết Lan nhìn màn hình trong suốt trước mặt, không chút do dự nhấn tiếp nhận.