Đi được một lát, liền móc ra một cái kẹo mềm vị sữa dâu nhai.Đi được ước chừng gần 10 phút đột nhiên dừng bước.Tiểu Hoa hệ thống nghi hoặc ra tiếng: “Ký chủ, làm sao vậy?” Liền nhìn Tô Yên, sắc mặt có chút tái nhợt.Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, khóe môi cũng tái nhợt.
Vẻ mặt suy yếu.Giọng cô rất nhỏ: "Tiểu Hoa, thân thể của tôi vì sao lại suy yếu như vậy?”Tiểu Hoa hệ thống do dự trong chốc lát, nói: “Ký chủ, giá trị thể lựchiện tại của cô là 3.”Tô Yên chớp chớp con ngươi, không nói chuyện.Thể lực giá trị là 3, đây là cái khái niệm gì?Người bình thường thể lực giá trị là 20!Thể lực giá trị thấp hơn người bình thường gấp 7 lần.Bây giờ cô, thật yếu a.Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến ‘ phanh ’ một tiếng.Một vật nặng, hung hăng rơi trên vách tường.Liền tính là Tô Yêu đứng cách mấy chục mét, đều cảm nhận được vách tường sau lưng mình chấn động.Phía trước truyền đến giọng nói chật vật ngoài mạnh trong yếu:“Khương Nhiên! Tao nói cho mày biết, trừ phi mày giết chết tao! Bằng không tao sẽ không bỏ qua!!”Tiếng nói vừa dứt, một chiếc giày chơi bóng màu trắng dẫm lên mặt người kia.
Không ngừng nghiền áp chà đạp.
Cho đến khi người kia không thể thốt lên lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ.Liền nghe thấy giọng nói của chủ nhân chiếc giày kia, mang theo chút lệ khí: “Nếu tôi là cậu, sẽ nghĩ làm cách nào để mình không chật vật như một con chó.”Đầu người kia bị chiếc giày trắng đạp lên, gắt gao ấn xuống mặt đất.Ánh nắng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy dáng người thon dài, mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô.
Bởi vì gương mặt bị ánh mặt trời chiếu, không thấy rõ mặt hắn.Sau lưng người kêu Khương Nhiên đi tới mấy nam sinh cũng mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô.“Khương ca, anh lại dẫm, sẽ ra mạng người a.”“Thôi, tiểu tử này cũng đã bị dạy dỗ.”Có hai người nửa nói giỡn nửa khuyên nhủ.------oOo------.