Edit: Tịch
“Oa...!Oa...!Tuyệt vời quá đi! Oa a… …” Những giọng nói ngạc nhiên đồng thời vang lên.
“Đừng có oa oa được không?” Đường Thư Kỳ vẻ mặt ghét bỏ không muốn nhìn thấy ba người ngu ngốc bên cạnh, sau đó đáp lại nàng là “Đòn roi” ba người.
Đường Thư Kỳ:… …đờ mờ.
“Đây là phản ứng bình thường của chúng tôi, được không?” Trần Bân chuyển ánh mắt từ kiến trúc thiết kế lộng lẫy sang khuôn mặt quyến rũ của Đường Thư Kỳ rồi đảo mắt xem thường.
“Hoa Hạ thịnh thế là một dấu mốc lịch sử trong tim của tất cả người dân Hoa Hạ, là sự tồn tại không ngạo nghễ trên khắp Hoa Hạ và thế giới, chúng ta may mắn tiến vào nơi này còn khó tin hơn việc trúng sổ số 500 vạn, hiểu không?” Lý Dịch Hoành nói với Đường Thư Kỳ.
“Hiểu, hiểu!”
Vương Kỳ Nguyệt lặng lẽ bước ra từ phía sau Đường Thư Kỳ, “Tôi cảm thấy cô hình như lớn lên ở chỗ này.”
Đường Thư Kỳ lưng cứng đờ, cười mỉa nói: “Sao có thể a.”
“Cũng đúng, nếu cô lớn lên ở đây cho tới bây giờ cũng không có khả năng, đại chúng hàng hiệu cũng không biết, nghèo hèn không rõ còn thêm cẩu độc thân.” Vương Kỳ Nguyệt biểu hiện mình đã biết, mặt khác hai người kia liền phụ hoạ làm Đường Thư Kỳ nghiến răng khó chịu.
Đường Thư Kỳ: ba người sớm muộn sẽ hối hận!
Hoa Hạ thịnh thế là một tổ chức xuyên suốt được mệnh danh là ngôi sao phương Đông.
Mục đích tồn tại của nó là duy trì cân bằng vũ trụ.
Ngay từ một nghìn năm trước, các thế giới tinh tế đã được kết nối với nhau, các tinh tế cấu thành các vị mặt chi gian hỗ trợ lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau cho đến 150 năm trước tinh tế phát sinh thời không bạo loạn dẫn tới thế giới tinh tế hỗn loạn.
Vì giữ gìn cân bằng tinh tế, năm quốc gia đại diện của Liên hợp quốc đã lần lượt thành lập Hoa Hạ thịnh thế, liên hợp quốc, thợ săn thời không, đội bảo trì, đại cùng chi cảnh để dập tắt bảo loạn.
Có thể hình dung được tình trạng của Hoa Hạ thịnh thế và mỗi đứa trẻ sinh ra đều sẽ tiếp thu các phương diện giáo dục hướng dẫn, chỉ vì làm cho bọn chúng có thể ưu tú tiến vào vị diện thời không để duy trì cân bằng.
Vào được năm cái tổ chức này là ước mơ của hầu hết các cuộc đấu tranh trong cuộc sống con người.
Hoa Hạ thịnh thế nằm ở kinh đô Hoa Hạ, cao 189 mét, và là toà nhà bằng kính chống đạn cao nhất thế giới.
Tích hợp nhiều trang thiết bị cao cấp hàng đầu thế giới, đội ngũ nhân viên đều là người xuất sắc nhất trong giới tinh anh, bao gồm nhiều lĩnh vực khác nhau.
Hơn nữa phúc lợi của nhân viên Hoa Hạ thịnh thế đặc biệt tốt, ngay cả nhân viên tầng thấp nhất cũng thường cao hơn vài lần so với những nhân viên làm nghề khác hoặc nhân viên cấp cao.
Và hầu hết các cách để duy trì sự cân bằng vị diện là nhiệm vụ công lược đề cập đến mục tiêu nhiệm vụ, cả tình yêu cũng giải quyết được.
“Các bạn đến từ trường Cao đẳng Hoa Thanh?” đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng họ.
(Cao đẳng: đại học)
Bốn người họ quay lại liền thấy một người phụ nữ cao gầy trong trang phục công sở, đang nhìn họ với nụ cười ngọt ngào trên môi.
“Vâng, xin chào.
Chúng tôi đến từ trường Cao đẳng Hoa Thanh, nhưng có một vị đồng học đã trì hoãn theo sau mới đến, hy vọng cô sẽ không kiến nghị.” Đường Thư Kỳ mỉm cười đi ra phía trước, dưới tình huống ba người không nhìn thấy, cô chớp mắt với người phụ nữ.
Nữ nhân mỉm cười gật gật đầu, che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, nói “Được, mời bốn vị bạn học đi theo ta.”
Bốn người nhìn nhìn nhau, rồi đi theo nữ nhân vào sâu trong sảnh.
Người phụ nữ dẫn bốn người vào phòng họp trong cùng trên tầng ba.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy đầy đủ những ứng viên xuất sắc đến từ các trường cao đẳng hàng đầu.
“Mấy vị bạn học, ở đây đợi một lát.” Người phị nữ mỉm cười khom lưng hướng về bốn người, xoay người rời đi.
Sự xuất hiện của bốn người không thu hút sự chú ý của người khác, chính xác mà nói, họ không đáng để chú ý.
Đường Thư Kỳ cong môi, tìm một chỗ trống không ai tụ tập ngồi qua, hất cằm về hướng ba người Lý Dịch Hoành, ý bảo bọn họ lại đây ngồi.
Lý Dịch Hoành đi qua đi nói đến, “Cậu mất trí rồi.”
“Một nữ sinh như tôi còn không nói gì, cậu một đại nam nhi lải nha lải nhải nhiều như thế làm gì?” Đường Thư Kỳ duỗi tay kéo Vương Kỳ Nguyệt vừa đi tới ngồi bên cạnh mình, sau đó ngồi phịch xuống như rắn không xương.
“Tôi nói cô nghe, cô không học hỏi từ Kỳ Nguyệt ra một chút.” Trần Bân đi tới liền cho Đường Thư Kỳ một nắm đấm.
“Có ý kiến gì sao? Cũng nghẹn lại đi.
Ai nói với anh là con gái đều giống nhau, tôi đây là cá tính, đúng không bảo bối.” Đường Thư Kỳ một thân không xương dựa vào Vương Kỳ Nguyệt, trìu mến nâng cằm đối phương.
“Ừm.” Vương Kỳ Nguyệt sờ đầu Đường Thư Kỳ, bất đắc dĩ nhìn Lý Dịch Hoành và Trần Bân.
Cậu nói vì cái gì mà danh sách cuối cùng sẽ cho Đường Vũ?” Trần Bân đi tới bên cạnh Vương Kỳ Nguyệt, đẩy cặp kính lên sống mũi tò mò hỏi.
“Vậy thì tôi vẫn muốn hỏi tại sao lại có chỗ cho Đường Thư Kỳ?” Lý Dịch Hoành nhìn Đường Thư Kỳ với vẻ mặt không chấp nhận được.
“Ý của cậu là vì sao có chỗ cho tôi? Tôi ưu tú như vậy không chọn mới là kỳ quái ấy?” Đường Thư Kỳ ngồi dậy vẻ mặt tự tin xoã tóc.
Đáp lại cô là âm thanh ba người nôn mửa.
Đường Thư Kỳ:… …md*
*md: một câu chửi thông dụng trên MXH, nghĩa tựa như: m* nó.
~~~
Lần đầu tại hạ edit tiểu thuyết, nếu có sai sót gì mong các vị đại nhân lượng thứ ( ;∀;).
Xin hãy nhẹ nhàng dạy bảo tại hạ..
Danh Sách Chương: