Tôi đang hồi hộp mong chờ món quà đặc biệt mà chồng tôi sẽ tặng.
Từ năm mười chín tuổi, khi tôi gặp anh ấy – người bằng tuổi tôi và sau này trở thành chồng tôi – năm nào anh ấy cũng chuẩn bị cho tôi một món quà đặc biệt.
Có khi là một con bướm được ép tuyệt đẹp, khi thì là chiếc cà vạt mà tôi hằng ao ước, đôi lúc lại là bó hoa thơm ngát.
Tôi vẫn còn nhớ món quà sinh nhật đầu tiên anh ấy tặng, đó là một bó hoa hồng.
Nhưng tôi bị dị ứng với mùi hoa hồng. Chồng tôi lúc đó đã đỏ mặt ngượng ngùng nhìn tôi. Tôi nói với anh ấy rằng không sao cả, chỉ cần nhớ sau này đừng mua hoa hồng nữa là được.
Anh ấy đã đồng ý, và trong mười chín năm sau đó, tôi chưa từng thấy hoa hồng thêm một lần nào nữa.
Vậy mà hôm nay, ngay lúc này đây, tôi lại nhận được một bó hoa hồng.
Từ chồng tôi. Trên tivi lúc này đang phát hình ảnh anh ấy tay trong tay cùng một minh tinh nổi tiếng bước trên thảm đỏ.
Người chồng mà tôi ngày đêm thương nhớ.
Tôi tra địa chỉ, hóa ra đó là một cửa hàng hoa xa lạ.
Trong suốt khoảng thời gian qua, tôi chưa từng nghe nói đến, cũng chưa một lần nhìn thấy cửa hàng hoa nào như vậy.
Tôi kiểm tra lại một lần nữa. Vì vấn đề về mắt, tôi phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rất lâu mới nhận ra đó là một cửa hàng mới khai trương ở thành phố A, rất được lòng giới trẻ gần đây.
Căn nhà không bật đèn. Mắt tôi khô rát, tôi mò mẫm lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong ngăn kéo tủ đầu giường, nhưng lại vấp phải chiếc ghế đẩu. Hương hoa hồng ngọt ngào xộc thẳng vào mũi khiến tôi lập tức mất đi ý thức.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của chồng mình khi tiếp nhận lời khuyên của Omega trẻ đẹp kia, và cả dáng vẻ quen thuộc của anh ấy khi lên giường cùng cậu ta.
Không biết là từ lúc nào, bên cạnh anh ấy đã có người khác, đến nỗi anh ấy quên mất cả việc tôi bị dị ứng với hoa hồng.
Tôi rất đau lòng, nhưng lại không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Tôi tự nhủ, người ta chỉ rơi lệ vì người mình yêu, còn khi đã không còn yêu nữa thì sẽ quên đi tất cả, kể cả những điều đã in sâu trong tâm trí suốt hai mươi năm qua.
Ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng bước chân của chồng tôi cùng với một người nào đó mà tôi không rõ là ai. Tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt tôi là dấu vết đỏ hồng trên cổ của người kia.
Chồng tôi vẫn đẹp trai và cuốn hút như ngày nào, khác hẳn với tôi – một người đang nằm thoi thóp trên giường bệnh. Tôi quay lưng lại phía họ. Cho dù anh ấy có giải thích thế nào, tôi cũng sẽ không nói thêm một lời nào nữa.
Một lúc sau, anh ấy buông một câu “Anh sẽ quay lại sau”, rồi vội vàng kéo Omega trẻ đẹp kia rời đi.
Tiếng cãi vã của họ dần xa.
Tôi chỉ còn biết lặng lẽ khóc.