Năm Hàm Phong thứ hai, mùa xuân vừa mới qua mang theo những cánh hoa đang héo tàn. Lan Nhi ngồi trước gương, bóng nàng phản chiếu trong gương lộ ra nét thanh tú, yêu kiều. Nạp Lan phu nhân khẽ bước vào, đặt hai tay lên vai Lan Nhi nhìn vào gương nói:" Nhìn xem này! Đây là con gái ta đây sao?". Lan Nhi gượng ngùng, khẽ cười:" Ngạch nương cứ trêu con". Nạp Lan phu nhân nhìn nàng ánh mắt bổng chốc thê lương, khoé mắt lại ngấng lệ. Lan Nhi dịu dàng an ủi mẫu thân, phu nhân cúi đầu khẽ lau đi dòng nước mắt:" Sau này con nhập cung, không biết khi nào mới được gặp lại". Lan Nhi trầm mặc không đáp. Bên ngoài có thanh âm trong trẽo vọng vào:" Tỷ tỷ! Nhanh lên, xe ngựa đến rồi". Lan Nhi quay lại nhìn ngạch nương hồi lâu không nói gì. Khóe mắt nàng cay cay, từng giọt lệ lặng lẽ rơi:" Ngạch nương! Là nhi nữ bất hiếu, không thể tận hiếu với người". Nạp Lan phu nhân đau lòng nhưng biết dịu dàng an ủi Lan Nhi. Lan Nhi ra khỏi phòng, đến trước mặt Huệ Trưng hành lễ. Huệ Trưng cho người đem ra một hộp gỗ đưa cho Lan Nhi. Nàng mở ra xem là một cây trâm hoa nhung. Tuy đơn giản nhưng lại mang nặng tình cảm phụ mẫu. Lan Nhi quay sang muội muội:" Uyển Trinh sau này hãy thay tỷ chăm sóc phụ mẫu". Lan Nhi bước lẻn kiệu, quay mặt nhìn cố gia lần nữa đau lòng rời đi.
Bắc Kinh vẫn hoa lệ, tuy thời thế suy tàn nhưng kinh thành vẫn đông người qua lại. Lan Nhi ngồi trong kiệu trong lòng vẫn luyến tiếc ngôi nhà mình gắn bó từ lâu. Gần đến cổng Đại Nội, bên ngoài vốn đã náo nhiệt, lại náo nhiệt hơn khi bên ngoài có tiếng một nữ nhân quát tháo:" Ngươi không có mắt sao? Làm bẩn hết xiêm y của ta rồi!". Lan Nhi vén màn che lên xem tình hình bên ngoài. Hai nữ nhân đang tranh cãi với nhau, có vẻ một người đang yếu thế. Nữ nhân bên trái mặc xiêm y hồng, tô điểm thêm vài họa tiết hoa bướm có vẻ là tiểu thư đài cát. Nữ nhân kia lại cúi đầu khom lưng từ dáng vẻ cũng thấy là nô bộc. Nữ nhân mặc xiêm y hồng quát:" Ngươi định thế nào đây? Hôm nay bổn cô nương phải nhập cung, ngươi làm bẩn xiêm y của ta làm ta chậm trễ nhập cung. Ngươi có gánh nổi trách nhiệm không". Nữ nhân kia cứ quát mắng thì người còn lại cũng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Lan Nhi trông thấy cảnh ấy không kiềm được lòng bước xuống kiệu:" Ta thấy chuyện này cũng chỉ là vô ý, cô nương cần gì phải làm lớn chuyện vậy". Nữ nhân giương mắt nhìn Lan Nhi khí thế vẫn không chịu nguôi:" Hôm nay ta nhập cung, sau này có thể thăng lên làm chủ, ngươi dù sao cũng không thể với tới, biết điều thì đừng xen vào". Lan Nhi cười nhạt:" Vậy thì trùng hợp quá, hôm nay ta cũng nhập cung, vậy sau này chúng ta chắc cũng gặp nhau thường xuyên rồi". Nữ nhân kia có chút xấu hổ, lãng đi:" Dù gì cũng không phải việc của cô". Cô ta quay sang tiếp tục ra oan với người kia. Cô gái kia cả người run lẫy bẫy cầu xin:" Cô nương tha tội! Ta cũng là thân phận cung nữ thấp hèn. Sau này cô nương cũng là chủ tử, đời ta sau này gặp cô nương cũng phải dập đầu hành lễ. Ngày sau cô nương nhập cung muốn ta làm gì thì ta làm đấy. Nhưng bây giờ ngạch nương của ta đang lâm trọng bệnh nếu cứ kéo dài e là đến gặp mặt lần cuối ta cũng không gặp được". Nữ nhân kia nước mắt đã ướt đẫm cả vạt áo. Thế nhưng tiểu thư kia vẫn không có ý định bỏ qua. Lan Nhi bất mãn mắng:" Người có tư chất như cô nương đây, cũng xứng hầu hạ Vạn tuế gia sao?". Vừa nghe câu nói của Lan Nhi, cô nương kia quay sang trừng mắt, chỉ tay vào nàng quát:" Cô không biết ta là ai sao? Ta là con gái của chủ sự Khánh Hải!". Qua lời của cô nương kia Lan Nhi nhận ra cô ấy là Tha Tha Lạp Lệ Hân, nhan sắc của nàng được người trong thành gọi là "Chiêu Quân tái thế" ai nhìn rồi lại muốn nhìn lần nữa, nét đẹp kiều diễm lại sắc sảo, lời đồn vốn không sai. Nhưng tính tình của Lệ Hân thì quả không hợp với nhan sắc của nàng. Lệ Hân vẫn vênh váo, Lan Nhi lặng nhìn lạnh nhạt đáp:" Cô ỷ vào gia thế mà ức hiếp người khác, hôm nay cô ấy có thể là cung nhân ngày mai ai mà biết được cô ấy sẽ là gì?". Tha Tha Lạp thị có chút e dè, đành nhẫn nhịn. Nàng ta mang cơn giận trở lại kiệu, cùng với cặp mắt căng phẫn nhìn Lan Nhi, tức giận bỏ đi. Lan Nhi tiếng đến đỡ cô nương đang run rẫy kia đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi lớp cát bụi bám trên xiêm y nàng, dịu dàng nói:" Không sao rồi! Nàng ta đi rồi, không phải sợ nữa". Ánh mắt đầm ấm cùng cất giọng dịu nhẹ và gương mặt dịu dàng phần nào làm cho cô nương kia bình tĩnh lại. Lan Nhi nhìn nàng ta nói:" Ta nghe cô nói cô là người trong cung, cùng ta vào cung được không?". Cô nương kia gật đầu không đáp, nàng ban đầu không dám lên kiệu, nhưng trước thái độ nhiệt tình của Lan Nhi nên mới đồng ý. Cung nữ kia ngồi lặng thinh không nói gì. Lan Nhi nhẹ giọng hỏi:" Ta có thể biết tên cô không?". Nữ nhân kia nhìn Lan Nhi rụt rè đáp:" Nô tài tên Như Uyển, Tác Xước Lạc Như Uyển". Lan Nhi vẫn dịu dàng, ánh mắt đầm thắm tạo cho con người ta một cảm giác an toàn:" Ta là Lan Nhi mong sau này được giúp đỡ". Như Uyển mỉm cười không đáp. Đến Thần Vũ Môn, Như Uyển xuống kiệu rời đi trước.
Lan Nhi cũng xuống kiệu, gót chân vừa đặt xuống nền đá lạnh nơi cung cấm. Một cảm giác lạ thường lan tỏa khắp người nàng. Nàng đã đặt chân vào nơi mà ngạch nương nàng gọi là "quỷ môn quan". Sự tráng lệ, uy nghiêm nơi đây thu hút ánh mắt tò mò mọi thứ của Lan Nhi. Một tiếng gọi từ bên tai nhẹ vang:" Tiểu chủ!". Lan Nhi ngoảnh mặt mắt hướng theo âm thanh tiếng gọi. Trước mắt nàng là đám cung nhân, họ tiến đến gần này. Một cung nữ ăn vận có chút khác biệt, đến gần chào hỏi:" Tiểu chủ đây có phải là Lan tiểu chủ không". Lan Nhi khẽ gật đầu, cung nữ kia tiếp tục nói:" Chúng nô tài đã đợi tiểu chủ từ lâu. Nô tài là Xuân Cơ, chủ sự cô cô của Trữ Tú Cung, đây là An Đức Hải, tổng quản thái giám của Trữ Tú Cung". Lan Nhi giương mắt nhìn một lượt đám người trước mặt, cố gắng ghi nhớ từng người. Xuân Cơ nhìn Lan Nhi nói:" Tiểu chủ mời người đi lối này". Lan Nhi chỉ biết đi theo, Xuân Cơ đưa nàng đến Trữ Tú cung. Dù chỉ là một góc nhỏ của Tử Cấm Thành nhưng trong mắt nàng nó lại đẹp vô cùng. So với trang viên của Na Lạp phủ tráng lệ hơn mấy phần. Nàng nhập cung vẫn chưa định danh phận, nên tạm thời chỉ ở hậu viện.
Xuân Cơ đưa Lan Nhi đi một vòng Tử Cấm Thành và chỉ định những nơi mà nàng có thể đến, những nơi không nên đến. Nàng đến Hoa Viên, ánh mắt nàng bị vạn hoa nơi đây thu hút. Một không gian tươi đẹp và thơ mộng biết bao, Lan Nhi nghỉ chân tại một góc đình, lặng lẽ hưởng hoa uống trà. Từ xa có hai bóng người cũng đang tiến đến phía này. Một người mặc xiêm y màu hồng trông khá quen mắt. Lan Nhi theo cảm tính giương mắt nhìn về hướng đấy.
Trực giác của nàng không sai, người mặc xiêm y hồng kia chính là Lệ Hân, người mà nàng đã gây gỗ trước khi nhập cung. Lệ Hân cũng nhìn thấy nàng bèn tiến đến gây sự:" Chà! Lại gặp nhau rồi sao?". Lan Nhi không mấy quan tâm đứng dậy định rời đi. Nữ nhân bên cạnh cũng lên tiếng:" Nè! Lệ tỷ tỷ suy cho cùng cũng có xuất thân danh giá, tuy chưa phân địa vị. Nhưng với thân phận của tỷ ấy đằng nào cũng sẽ cao hơn cô! Cô cũng nên biết điều mà tập khi gặp tỷ ấy mà hành lễ đi". Lan Nhi quay sang nhìn cô ta, nhẹ cười đáp:" Vậy khi cô ấy có địa vị cao hơn ta đi, lúc đó ta cũng không chấp niệm gì mà hành lễ, ta còn có việc xin đi trước!". Lệ Hân quay sang ra lệnh:" Các ngươi mau bắt ả ta quỳ xuống hành lễ với ta". Đám cung nhân cũng đành nghe theo đến giữ chặt lấy hai tay Lan Nhi, ấn mạnh người xuống bức nàng phải quỳ. Lan Nhi đau đớn, cố gắng chống cự. Từ phía sau vọng đến một âm thanh:" Dừng tay!".
Lúc này đám người kia mới chịu ngưng lại. Theo âm thanh tiếng nói phát ra, ba nữ nhân tiến đến. Người đứng giữa có phần lớn tuổi trông rất uy nghiêm, lên tiếng:" Vừa mới nhập cung đã muốn tạo thị phi sao?". Đám cung nhân hoảng sợ quỳ xuống:" Hoàng tổ Như Phi tha tội!". Lúc này Lan Nhi mới biết rõ thân phận nữ nhân trước mặt có chút lo sợ quỳ xuống không nói gì. Một thiếu nữ bên cạnh Như Thái Phi nói:" Thái phi nương nương! Chẳng qua các vị muội muội cũng vừa nhập cung, khó trách chưa hiểu rõ quy tắc, mong người đừng trách tội". Nữ nhân bên kia cũng lên tiếng:" Con nói vậy không lẽ, cứ vừa mới vào cung thì làm loạn thế nào cũng được nhân nhường bỏ qua sao". Như Thái phi cũng đồng tình:" Nói rất đúng! Các ngươi bắt đầu từ ngày mai hãy đến chỗ của Hoàng Quý Thái phi học tập lễ nghi đi".
...•...
...Hết Tập 1...