Cuối tháng tám mùa hạ đi qua, hoa tường vi nở rộ trên ô cửa sổ che khuất hơn nửa ánh sáng.
Đường Tư Tư nắm hai quai cặp màu đen đeo lên vai, hơi hơi cong eo đứng ở trước cửa đổi giày.
Đế giày màu trắng, mang vào ở sau màu đỏ sậm đi đến sô pha ngồi xuống, thành thạo lấy dây giày màu trắng buộc thành nơ con bướm.
Ba Đường Hướng Văn và mẹ Cố Tuệ San sáng sớm đã đi làm, cô không cần chào hỏi người nào, mở cửa đóng cửa bước chân trực tiếp đi xuống lầu.
Hôm nay là ngày khai giảng lớp mười một, cho nên không cần đi quá sớm.
Từ lầu sáu đi xuống lầu ba, cô đứng trước cửa phòng 302 có đường viền hoa màu nâu, giơ tay ấn chuông cửa.
Móng tay cắt sạch sẽ chỉnh tề, ngón tay trắng nõn ấn lên chuông cửa mấy lần, bên trong vẫn không có người ra mở cửa.
Không biết bên trong có người hay không, đổi bàn tay trực tiếp đánh lên cửa, kêu: “Tề Châu? Tề Châu Châu? Châu Châu Châu?”
Bên ngoài dãy nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của Đường Tư Tư vọng lên trên vách tường bắn ngược lại, nhấc lên một chút ầm ĩ.
Nếu không có tình huống đặc biệt, cô và Tề Châu sẽ cùng đến trường, tan học cũng sẽ cùng nhau về nhà. Rất nhiều lúc Tề Châu dậy sớm cũng sẽ lên lầu gọi cô, chờ cô cùng đi.
Cũng bởi vì luôn cùng nhau đi học tan học, bắt đầu từ năm cấp hai, Đường Tư Tư vẫn luôn bá chiếm xe điện của Tề Châu, vì thế rất nhiều người cho rằng bọn họ yêu đương.
Mà thật ra, cũng không phải.
Toàn bộ trường học ngoại trừ Tống Dịch có thể làm Đường Tư Tư đầu óc choáng váng thì không còn ai kiến cô phấn đấu quên mình.
Đương nhiên, loại người giống Tống Dịch —— thành tích ưu tú, sở trường đặc biệt rất nhiều, trong nhà có tiền, diện mạo thì khỏi cần nói, biết bao nữ sinh ngày đêm mơ mộng về Tống Dịch nhưng lại chẳng thể đuổi kịp sự tồn tại của Tống Dịch, bao gồm cả Đường Tư Tư.
Cho nên, Đường Tư Tư không có suy xét quá nhiều về việc yêu sớm.
Cô đấm cửa phòng trộm nhà Tề Châu mấy cái thì từ bỏ, túm cái quai cặp đem hai vai bao kéo đến trước mặt, lấy điện thoại trong túi gọi cho Tề Châu.
Có đổ chuông nhưng không có người nghe máy.
Gọi hai lần không ai nghe máy, Đường Tư Tư bỏ điện thoại vào ba lô, không lãng phí thêm thời gian, xoay người đi xuống lầu.
Thang lầu lót gạch men sứ được dì dọn vệ sinh quét tước sạch sẽ, đế giày cọ xát phát ra tiếng “Ki kít” chói tai.
Nhà Đường Tư Tư ở tại Vạn Hào Gia Viên, cách trường học không xa, đi đường nhiều lắm cũng chỉ mười mấy phút.
Bởi vì thói quen có Tề Châu chở đi học nên không tìm được Tề Châu cô cũng không xuống gara tìm xe của mình.
Ra khỏi tiểu khu đi đến đại lộ, bữa sáng hằng ngày đều đến cửa hàng nhỏ mua hai cái xíu mại và một ly sữa đậu nành, thanh toán tiền ngồi xuống ăn hết rồi đi đến trường học.
Lúc Đường Tư Tư tới trường học thời gian đã không còn sớm, cô cõng ba lô tìm được phòng học 105, bò lên lầu bốn đã thở hồng hộc.
Bảng danh sách phân lớp ngày hai mươi tháng tám có dán trên trang web trường, cho nên học sinh đến trường cơ bản đều đi thẳng đến phòng học, tìm bạn bè cùng lớp trò chuyện.
không biết Tề Châu đi đâu, bước vào phòng học quét mắt nhìn thấy Mạ ngồi ở vị trí cuối cùng trong phòng, cũng quên luôn Tề Châu, nhanh chân chạy đến bên cạnh cô nàng ngồi xuống.
Mạ và cô từng học cùng lớp, lúc thi tuyển lý hóa hai người đã kết bạn, duyên phận sâu xa hiện tại còn bị phân tới cùng lớp.
Đường Tư Tư ngồi vào chỗ ngồi cởi ba lô xuống, móc mấy tờ khăn giấy ra lau mồ hồ trên trán.
Trên khăn giấy có hương cam nhàn nhạt, làm tinh thần cô thả lỏng không ít.
Mạ nhìn cô lau mồ hôi, mỉm cười, lúc cô ấy cười lên luôn có một chút ngượng ngùng, mặc dù đối tượng là Đường Tư Tư.
Mạ hỏi: “Sao cậu tới trễ vậy?”
Đường Tư Tư lau xong đặt khăn giấy trên mặt bàn. Bàn học và ghế dựa đã được Mạ lau qua, mặt trên không có tro bụi.
Cô nhìn Mạ, nói: “Không thấy Tề Châu, nên tớ tự đi bộ tới trường”
Mạ kinh ngạc, “Không thấy Tề Châu?”
“Ừ.” Đường Tư Tư tự hỏi một chút, “Gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Mạ theo tư duy của mình lo lắng một chút.
Đường Tư Tư ngơ ngác: “Không có đâu”
Mạ cũng chỉ thuận miệng đáp một câu, trong lòng nghĩ nói như vậy là không may mắn cho nên không nhắc lại chuyện Tề Châu nữa.
Hai người cùng nhau nói về kỳ nghỉ hè, Đường Tư Tư nhỏ giọng nói với Mạ: “Nghỉ hè đi về quê chơi, ở đó nhìn thấy Tống Dịch, cậu ta đi vẽ tranh, tớ còn chụp lén, cho cậu xem này.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn bốn phía, lén lấy điện thoại trong ba lô ra, mở ra click mở album tìm được hình chụp đưa tới trước mặt Mạ.
Mạ đẩy gọng kính, xuyên qua lớp kính rất dày nhìn thấy hình chụp.
Thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng thân ảnh ngồi ở cuối cây cầu nổi, cổ tay áo cuốn lên vải dệt chồng lên cánh tay, trước mặt là bản vẽ, tay cầm cọ vẽ chạm lên bức tranh sơn dầu, phía sau có mấy cánh hoa từ trên cành rơi xuống.
Xem xong rồi, Mạ trả điện thoại lại cho Đường Tư Tư, đẩy mắt kính, nhỏ giọng nói: “Rất đẹp.”
Vẽ tranh vốn chỉ là một thú vui dễ làm bẩn quần áo, người trong ảnh lại vô cùng sạch sẽ.
Thời điểm Đường Tư Tư định tiếp tục nói chuyện với Mạ, trên bục giảng đã vang lên âm thanh vô cùng lạnh lùng làm người ta nổi da gà: “Im lặng! Bây giờ bắt đầu điểm danh, tôi gọi tên nếu có thì lên tiếng.”
Nói chuyện phiếm bị cắt ngang, Đường Tư Tư nhét điện thoại vào cặp, cô và Mạ cùng nhìn về phía bục giảng.
Người đứng trên bục giảng là Tống Dịch, trước sau như một bình đạm, xung quanh toàn khí lạnh, cao lãnh tự phụ, khuôn mặt đẹp, thân hình cao dài, giống như thiếu niên cao quý từ trong truyện tranh bước ra.
Ở trên mạng nhìn thấy bảng danh sách phân lớp, Đường Tư Tư không tự chủ cảm thấy vui vẻ bởi vì cô được học cùng một lớp với cậu bạn Tống Dịch.
Hiện giờ nhìn thấy anh đứng trên bục giảng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong lòng, cô không biểu hiện ra ngoài mặt.
Bởi vì nữ sinh thích Tống Dịch rất nhiều, thật sự không thiếu một người như cô.
Tống Dịch đang cầm danh sách lớp gật đầu, anh là số một cho nên trực tiếp nhảy qua bắt đầu từ số hai.
"Có" Trong phòng học vang lên các giọng nói khác nhau, nữ sinh không nhiều, đây là ban khoa học tự nhiên vĩnh viễn chân thật. Mà mấy nữ sinh ở phòng học 105 này chỉ có Đường Tư Tư là có khí chất nhất, không giống lớp học lý chút nào.
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn, có mấy phần đáng yêu.
Ngồi một chỗ không nói lời nào, thoạt nhìn rất ngọt ngào.
Đường Tư Tư chọn khoa học tự nhiên nguyên nhân: Một là không thích học thuộc lòng, hai là tư duy logic tốt, thành tích lý hoá không có trở ngại, thứ ba là ba mẹ cô muốn cô học khoa lý.
Đạo lý rất đơn giản, học đại học xong đi tìm việc làm.
Cho nên lúc phân khoa Đường Tư Tư không rối rắm, tuy rằng thành tích khoa học tự nhiên không phải cầm cờ đi trước. Nhưng cũng không đến mức thực kéo chân sau, hiện tại trình độ ở lớp là trung bình.
Bởi vì trình độ trung bình cho nên điểm danh hơn phân nửa lớp mới tới cô.
“Đường Tư Tư” ba chữ này từ trong miệng Tống Dịch phun ra, cô đè nặng đáy lòng nhảy nhót, nhìn Tống Dịch trên bục giảng, nói: “Có.”
Mà Tống Dịch cúi đầu xem danh sách căn bản không nhìn cô, tiếp tục gọi tên tiếp theo.
Ít nhiều vẫn có chút thất vọng, Đường Tư Tư cúi đầu nằm bò trên bàn, ánh mắt dừng ở trên mặt bàn.
Tống Dịch điểm danh xong thu dọn mấy tờ giấy trên bàn thân hình cao lớn bước ra khỏi lớp, phòng học lại khôi phục ồn ào.
Mạ móc ra một quyển sách trong ngăn bàn, quyển sách khá dày bên trong một đống chữ, vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm văn học lớn.
Đường Tư Tư nghiêng đầu nhìn Mạ đọc sách, một chút thất vọng cũng tan thành mây khói, trong đầu vẫn nghĩ đến không biết Tề Châu hôm nay chạy đi đâu. Rõ ràng lúc trước đều cùng nhau đi học, cho dù có việc không thể đi cùng nhau, cũng sẽ nói trước một tiếng.
Học kỳ mới sách vở cũng mới, xếp vào ngăn bàn, mấy quyển thường dùng chồng lên mặt trên.
Đường Tư Tư rảnh rỗi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tề Châu, hỏi cậu đi đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì, Tề Châu cũng không trả lời.
Mãi cho đến ba bốn giờ chiều, cái tên gần như mất tích xuất hiện bên ngoài lớp học của cô, cậu ngó đầu qua cửa sổ nói với một bạn học: “Tôi tìm một bạn tên Đường Tư Tư.”
Mạ thấy cậu, không chờ bạn học bên cửa sổ quay đầu lại kêu Đường Tư Tư, cô ấy đã chạm nhẹ vào cánh tay Đường Tư Tư, nói: “Tề Châu tới tìm cậu.”
Đường Tư Tư quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn thấy Tề Châu đứng ở bên ngoài, cô nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài hành lang.
Tề Châu và cô cùng nhau đứng ở cạnh ban công, tay vịn lên song sắt màu đen.
Đường Tư Tư hơi hơi nâng mặt, hỏi cậu: “Cậu đi đâu? Tớ tới nhà cậu gõ cửa, cậu cũng không ở nhà.”
Vẻ mặt Tề Châu do dự, tóm lại không được tự nhiên hơn nửa buổi cậu mới mở miệng: “Tư Tư, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Tư Tư nghiêm túc nhìn cậu, “Nói đi.”
Tề Châu vẫn cảm thấy có chút nói không nên lời, nhưng cậu đã ra lựa chọn, chỉ có thể căng da đầu nói: “Sau này có thể tớ sẽ không cùng cậu đi học tan học nữa.”
Đột ngột như vậy?
Nhưng Đường Tư Tư không có cảm xúc gì, nhìn Tề Châu lên tiếng: “Ồ.”
Tề Châu: “……”
Vốn đang sợ cô sẽ nổi giận, rối rắm đã lâu không biết phải nói thế nào, kết quả cô lại bình đạm như vậy?
Tề Châu ngây ngốc hỏi: “Cậu không tức giận sao?”
“Đương nhiên không tức giận.” Đường Tư Tư nói chuyện rất nhẹ nhàng, “Muốn đi thì cùng nhau đi, không muốn thì cũng không sao, tớ không có lý do buộc cậu ngày nào cũng phải đi học cùng tớ, cậu cũng không nợ tớ cái gì cả.”
Nghe cô nói như vậy, Tề Châu nhẹ nhàng thở ra, “Cậu không tức giận là tốt rồi.”
Đường Tư Tư không tức giận nhưng vẫn hỏi: “Tại sao?”
Nguyên nhân có chỗ không nói được, Tề Châu ấp a ấp úng, đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên cứu vớt cậu. Cậu nói có thời gian sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, sau đó vội vàng chạy xuống lầu chưa đầy hai giây đã không thấy bóng dáng đâu.
Giữa một loạt phòng học, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trên ghế, ánh mắt xuyên qua ô cửa sổ dừng lại trên biên song sắt, cô gái có mái tóc thật dài dưới ánh mặt trời hắt đến sáng ngời.
Nhìn lướt qua bảng đen thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay buông xuống, lòng bàn tay nắm bút chì 2B vô ý thức dùng sức, rắc một tiếng, gãy ngòi bút.
— —
Lời edit: Đây chỉ là câu chuyện nhỏ đầy ngọt ngào của hai bạn trẻ, người edit chỉ chỉnh sửa qua loa đại khái. Các vị không thích thì hãy ngừng lại ngay lập tức!
Cảm ơn!
Danh Sách Chương: