Beta : Ụt Ác Từ Pé
Liễu Danh Hương, 25 tuổi, tính cách hướng ngoại, viên chức nhỏ của một công ty mậu dịch, một vị tiểu dân chúng không thể bình thường hơn được nữa, mỗi ngày trừ bỏ đi làm, hay là ở nhà xem tiểu thuyết, còn lại chính là cùng một đám bạn bè hi hi ha ha, thấy thế nào đều là một nữ nhân không có tiền đồ gì, có lẽ bản thân nàng chỉ có bạn trai là đáng hâm mộ. Bạn trai bộ dạng đẹp trai lại nhiều tiền không nói, còn đối với nàng ngàn nghe trăm thuận, thúc giục nàng kết hôn nàng còn không nguyện ý, đắc ý nói còn nhỏ chơi không đã, choáng váng, điển hình sinh ở trong phúc không biết hưởng phúc.
Tám giờ tối, trong quán cà phê Lục Thành, dưới ánh đèn nhu hòa, duyên dáng – trong tiếng âm nhạc xen lẫn từng trận thanh âm nữ tử vui cười, làm cho người xung quanh không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn nữ tử ngoại hình bất đồng cười đến ngàn vạn dáng vẻ, tràn đầy ánh sáng thanh xuân, không khỏi làm cho người ta cảm thán – tuổi trẻ thật tốt.
Tiểu Nguyệt mặc váy hoa lục sắc, vừa phe phẩy ly trà sữa trân châu của nàng, vừa hướng Liễu Danh Hương nói:
“Hương Hương à, Lưu Nhạc tiểu tử đó đối với bạn tốt như vậy, làm sao bạn lại nhẫn tâm cự tuyệt một lần rồi lại một lần cầu hôn của hắn như vậy à, nếu là mình thì đã sớm gả cho hắn rồi, đầu năm nay nam nhân tốt khó tìm nha.”
“Bạn thích thì bạn gả đi, mình không muốn kết hôn sớm như vậy, khi kết hôn phải chịu nhiều trách nhiệm, mình còn chưa chơi cho đã đâu. Hơn nữa, kết hôn là mang gông vào người, mình mới không cần, các soái ca khác có lẽ đang chờ mình à, ha ha”
Hương Hương mặt nhăn mày nhíu, nàng khéo léo chun chun cái mũi nói.
“ Bạn thật không có lương tâm, chỉ bằng bạn còn có soái ca, soái ca gặp lại bạn không tính chạy thì tốt lắm rồi. Rõ ràng Lưu Nhạc là đầu óc hỏng rồi mới khăng khăng một mực nhất kiến chung tình với bạn. Haizz, lão thiên gia à, đại mỹ nhân giống như ta vậy không ai muốn, nàng liền nổi tiếng như vậy, trên trời thật sự là không công bằng à”
Đại mỹ nhân Phan Hảo Ngọan đầu đầy hắc tuyến, dậm chân đấm ngực tức tưởi nói.
“Đúng vậy nha, đúng vậy nha, nếu Lưu Nhạc biết bạn là nữ tử phúc hắn đối với hắn như vậy, mình thấy hắn không đá bạn mới là lạ.”
Cuối cùng tiểu mỹ nhân Dương Dương nói.
“Ha ha, Lưu Nhạc nhà ta theo ta đã ba năm rồi, mình ăn của hắn, dùng của hắn, hắn đã sớm biết rằng mình là người như thế nào, hắn nói liền yêu thích mình, đã bị mình làm hư lâu rồi, hắc hắc, lúc này các bạn có phản đối cũng chả được.”
Hương Hương nhìn ba người bạn của nàng khoa trương cười nói.
Ba nữ tử nhìn bộ dáng đáng đánh đòn kia của nàng thật sự không thể không dở khóc dở cười, nữ tử phúc hắc này quả nhiên không có kẻ nào địch lại được . .
“Em yêu anh, yêu anh thật nhiều, tựa như Chuột Yêu Gạo. . .” 001
“Anh yêu”
Danh Hương nghe điện thoại.
“ Em đang uống trà, ừ, cùng bọn Tiểu Nguyệt, cái gì à, em nào có không nhớ anh, anh không phải đang làm việc sao, hắc hắc hắc, như vậy à, em chút nữa sẽ trở về, đã biết, ngoan, ừh, ở trên giường chờ em nha, ha ha, ưh, em cũng nhớ anh, bye bye″
“ Ọe. .”
Ba nữ tử hiện lên hình dáng nôn mửa. .
“Thực chịu không nổi bạn, da mặt sao lại dầy như vậy nha” .
“Hắc hắc hắc, nam nhân liền yêu bộ này biết không, dỗ hắn dễ bảo. Hắc hắc hắc. Được rồi, mình đi trước đây, mua điểm tâm ăn khuya cho nam nhân của mình, hắn trách ta đã lâu không bồi hắn rồi, lần sau lại tán gẫu, bye bye″ .
Danh Hương nói xong cầm lấy túi xách nhỏ vui vẻ rời đi, trong đầu còn đang suy nghĩ như thế nào mới có thể cho hắn một lần kinh hỉ, dù sao một tuần không gặp hắn, còn không thèm nhắn tin cho hắn nữa, chỉ vì có thể ở nhà im lặng đọc bộ tiểu thuyết xuyên không mà nàng thích cho tới hết, tội lỗi à. . .
Liễu Danh Hương cầm túi vô cùng cao hứng, hướng siêu thị mà đi, trong lòng tính toán mua chút điểm tâm gì ngon, nàng mở túi ra xem còn bao nhiêu tiền, đủ mua cái gì được.
“Phanh”
Danh Hương ngẩng đầu nhìn lên, nàng không cẩn thận đụng phải đèn đường, nhất thời trên trán nổi lên một cục u, Danh Hương tức khí lấy chân đá cột đèn đường, miệng còn mắng:
“Mẹ nó chứ, sao lại xui xẻo như vậy.”
Vừa mắng xong, đèn đường phía trên liền rớt xuống đập vào trên đầu Danh Hương . . .
Sau đó Danh Hương nhìn thấy nàng nằm trên mặt đất, trên đầu tất cả đều là máu, nhìn qua thực khủng bố.
“Gì, ta sao có thể nhìn thấy bản thân, a, chẳng lẽ ta chết, linh hồn xuyên không?”
“Ngươi đã chết, đi theo ta đi”
Một tiểu lão đầu râu bạc xông ra.
“A, ta không muốn chết nha, Nhạc Nhạc còn ở nhà chờ ta, ta không muốn chết, không muốn chết, lão nhân gia người đem ta thả lại đi, mau à. ”
Chỉ thấy Danh Hương giống người điên lôi kéo, quắp lên cổ môt ai đó.
“Ngươi… Nha đầu chết tiệt kia, buông tay, buông tay.”
Lão đầu râu bạc số đen đủi gặp phải một nữ nhân điên.
”Ta còn chưa nói xong đấy.”
“Lão đầu chết tiệt, mau thả ta trở về, ta biết ngươi là Câu Hồn sứ giả, mau thả ta trở về, bằng không ta không đầu thai, mỗi ngày quấn quít lấy ngươi, muốn cùng ngươi chơi thử xem..”
“Cái gì Câu Hồn sứ giả. Ngươi xem sách cũng thấy nhiều rồi, có Câu Hồn sứ giả nào đẹp trai như ta không, ta là thần tiên, hừ, không biết lớn nhỏ” .
“A, thần tiên, hả, thần tiên gia gia a, ta không muốn chết, ngươi thả ta trở về được không, chồng ta chờ lâu rồi, ta chết, hắn làm sao bây giờ đây, hắn sẽ thương tâm chết mất à.”
Mỗ nữ một bên vừa khóc vừa nói.
“Đừng nói dễ nghe như vậy, ngươi thực yêu hắn như vậy ư, ta thấy ngươi chẳng qua tìm nam nhân dựa vào đi, điểm tính toán này của ngươi bổn tiên nhân đã biết hết, tình yêu chân chính cả đời của ngươi vẫn chưa có xuất hiện đâu.”
Tiên nhân dựng râu trừng mắt gầm hét lên.
” Người chết không thể sống lại, ngươi dương thọ đã hết, theo ta trở về đi, có việc cho ngươi làm đây.”
“Ai nói ta không thương hắn, hắn là nam nhân của ta, thần tài của ta, gối ôm của ta, hết thảy của ta nha, ta luyến tiếc quá, ô ô. . .”
“Được rồi, được rồi, đi theo ta đi, ngươi về sau sẽ có nhiều nam nhân hơn, không kém hắn một chút nào, lại nói hắn sau này rất nhanh sẽ quên ngươi.”
“Cái gì! Không có khả năng, hắn thực yêu ta , làm sao có thể rất nhanh quên?”
Danh Hương ra vẻ không nghe thấy rằng về sau nàng sẽ có rất nhiều nam nhân . . .
“Ta sẽ làm hắn quên đi ngươi.”
“Ngươi!! Lão đầu chết tiệt, chia rẽ chúng ta, ta muốn hủy đi lão già khom nhà ngươi.”
Nữ nhân nào đó hung tợn nói xong cũng xông đến.
“Nha đầu chết tiệt kia nghe kỹ đây.”
Tiên gia đưa tay lên đem nữ nhân nào đó giữ ở một bên.
“Mặc kệ như thế nào, ngươi trở về không được, hiện tại ta muốn đem ngươi thả tới hơn một nghìn năm trước, ở Tiền Hân quốc, cũng chính là cái thể loại ngươi thường xem kia… Xuyên qua thời không. Nhiệm vụ của ngươi chính là tìm một nam nhân ngực có long văn.
Ngươi cùng người thường giống nhau, không có pháp lực gì, bất quá vì cái mạng nhỏ của ngươi, ta đưa ngươi một cái bùa hộ mệnh, ngươi đeo nó trên ngón út, tìm được người xong đem nhẫn đốt đi cho ta, ta sẽ liên hệ với ngươi.
Ngươi nhất định thấy kỳ quái tại sao muốn ngươi đi tìm, này thì về sau ngươi sẽ hiểu được, ngươi đừng trừng ta, ngươi tốt nhất nhanh chút tìm, sớm một chút tìm được, ngươi liền sớm đầu thai, kiếp sau ta chuẩn cho Nhạc làm lão công tốt của nhà ngươi, còn có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, như thế nào? Không muốn tìm ta liền cho ngươi suốt kiếp luân hồi chỉ có thể sống đến 25 tuổi, cho ngươi trọn đời cô độc, hắc hắc. Hơn nữa ngươi không phải rất muốn xuyên qua thời không ư, nơi đó mỹ nam nhiều hơn nha, được rồi, lên đường đi.”
Lão nhân nào đó vừa nói xong liền đem nữ nào đó bên cạnh hoàn toàn hóa đá.
“ Chỉ thế mà tìm khắp không thấy, thật sự là không tiền đồ. .”
Lão nhân còn ở đằng kia nói nhỏ. . .
Trong quá trình rớt xuống , nữ nhân nào đó không khỏi mắng.
” Bà nội nó chứ, thần tiên tìm khắp không thấy, ta làm sao tìm được nha, lão đầu chết tiệt. Ta không muốn xuyên qua đâu à!”
. . . .