Kì quái, Phương Tịch ngủ còn chưa từng sử dụng màn. Mơ hồ chống người ngồi dậy, không hiểu sao người có chút ê ẩm.
Thoáng nhìn xung quanh,Phương Tịch không khỏi trợn mắt. Đây rõ ràng không phải phòng nàng, phòng nhỏ,làm bằng gỗ cũ nát, thoạt nhìn giống một túp lều hơn. Trong phòng ngoại trừ một bàn gỗ, một tử gỗ nhỏ và một cái giường cũng không có cái gì đáng giá. Này có vẻ giống một gia đình nghèo ở nông thôn.
Xem xét bố trí căn phòng, nhìn xuống người mình một thân cổ đại y phục, không người, không máy quay phim, Phương Tịch không khỏi ngửa đầu trợn mắt nhìn trời, được rồi, Phương Tịch không khỏi trợn mắt nhìn trần nhà, thiếu chút nữa rống lên: Ta xuyên không.
Ánh mắt vừa chạm tới trần nhà, đầu Phương Tịch liền bị một cơn đau dữ dội đánh tới. Phương Tịch hai tay ôm đầu, đầu gối co lại. Rất nhiều, rất nhiều hình ảnh trong giây lát thoáng qua đầu. Qua một lát, cơn đau không còn nữa.
Theo như tình tiết tiểu thuyết xuyên không Phương Tịch đã từng đọc qua, cơn đau đầu lúc nãy hẳn là trí nhớ của thân xác này. Phương Tịch thử lục lọi trong đầu tìm kiếm trí nhớ thân chủ nhưng tuyệt nhiên.. không có. Được rồi, không có thì không có, Phương Tịch nàng sau này sẽ tự tìm hiểu.
Mà khoan đã. Phương Tịch nàng như thế nào mà xuyên không? Nàng rõ ràng chính là đang nói chuyện với bạn học ở lớp.. như thế nào lại xuyên không nha? Thực quá thần kì rồi.. Phương Tịch nàng chỉ vừa mới bước vào cao trung, đi học còn chưa đến 1 tháng, thật sự cứ như vậy mà kết thúc đời học sinh sao a? Lại nói, xuyên không lại có người xuyên lúc 15 tuổi sao? Thật sự quá phi lý mà..
Thiên a, hiện tại ta sẽ không tính toán với ngươi, trước cần phải xem xem bản thân là ai đi.
.................
/Xem xét xem xét/
Cơ thể là của một bé gái, mặc y phục cũ nát, chân tay nhỏ gầy, rất có cảm giác thiếu cân, kiểm tra còn thấy có rất nhiều vết bầm, đầu có chút choáng, dường như không còn sức cử động tay chân, cả người đau nhức, đứa nhỏ này xem ra bị ngược đãi không ít đi.
Giường cũ chăn cũ, còn có chút bốc mùi, căn phòng nhỏ ẩm thấp không có lấy 1 cái cửa sổ, nguồn ánh sáng duy nhất của căn phòng đến từ cửa chính. Nhìn ra cửa chính mới thấy, đã quá trưa rồi, bụng lại rất đói, Phương Tịch từng bước rời khỏi gian phòng.
Bước đi mới nhận thấy, bước rất khó khăn, cơ thể tựa hồ rất nặng, cảm giác nặng đến 60 cân* nha..Kì quái.
[ *60 cân = 30kg ]
/Ngó nghiêng ngó nghiêng/
Gian phòng rách của nàng nằm ở góc sân sau, góc sân bên kia là một cái chuồng heo và một cái chuồng gà, giữa sân có một cái giếng, phía trước là chính phòng, sau chính phòng là nhà bếp và phòng củi. Thiết kế như nhà ở nông thôn, xem xét đồ dùng, cách bài trí và các gian phòng kia thì hẳn là một gia đình khá giả.
Đánh giá một hồi, Phương Tịch quay đầu cảm thán nhìn cái lán nhỏ lụp xụp của mình.
"Ai, gia đình keo kiệt a. Dù ta có là người hầu hay con của thiếp thất thì chỗ ở không phải nên đoàng hoàng chút chứ a.."
Ách, đây là giọng của ta sao. Đứa nhỏ này giọng nói cũng không phải dễ nghe bình thường.. Nghe chính mình nói, tim gan ta cũng mềm a.
Phương Tịch đi vòng qua cái giếng nước, đi đến phòng củi. Đi qua giếng nước hai bước chân, nghĩ gì đó, đi vòng lại. Đoạn, đến chỗ cái giếng, Phương Tịch múc ra 1 xô nước, soi mặt vào đó.
Là một đứa bé tầm 10 tuổi, khuôn mặt có chút thuận mắt, bất quá lại rất đen. Có thể nói da nó hệt như Bao Công vậy. Đen như thế, khuôn mặt có chút dễ nhìn liền trở thành xấu xí rồi. thời đại nào cũng vậy, coi trọng còn không phải là nước da trắng sao. Khuôn mặt này, khó rước thị phi nhưng cũng không phải là dễ sống.
Chuyện đến đâu hay đến đó, trước mắt chính là giải quyết cái bụng đói đã.
Bỏ mặc xô nước, Phương Tịch đi đến nhà bếp. Quãng đường ngắn, mà đối với thân thể này, thực dài, thực gian nan.
p/s: Truyện được đăng và cập nhật nhanh nhất tại .