Tháng 5 ở Vân Thành không còn cái lạnh của mùa xuân, cũng không có nóng bức của mùa hè, nhiệt độ không khí hợp lòng người, ánh nắng vừa phải.
Thứ bảy, Trì Niên ở quán cafe uống xoài cao lương chờ Hạ Nghi, trên bàn bày vài món đồ ngọt tinh xảo, ánh nắng từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu lên người, đặc biệt thoải mái.
Hạ Nghi là bạn thời đại học của cô, cùng học khoa Văn học của Vân Đại, tốt nghiệp xong một người thành người mẫu, người còn lại làm nhân viên công ty.
Hiện giờ Hạ Nghi đã làm người mẫu thành công, trong vòng nhỏ hẹp cũng có một ít fans chân chính, chuyến đi chụp ảnh ở sa mạc Tây Bắc này là lần đầu tiên cô ấy được tiếp xúc với dự án lớn, tính đi tính lại hai người đã hơn nửa tháng không gặp mặt.
Cửa hàng vang lên tiếng chuông gió, Trì Niên ngẩng đầu, thấy người phụ nữ 1m75 cao gầy đi tới chỗ mình, áo len đen đơn giản phối cùng quần jean, mái tóc quăn cuộn sóng màu trà có chút phong tình.
Trì Niên nhìn cô ấy sải bước đi tới, chưa kịp nói chuyện chiếc bánh kếp xoài đã hướng vào miệng cô nàng kia.
"Quỷ chết đói đầu thai." Trì Niên đem đĩa đồ ăn đẩy đến trước mặt cô nàng, "Buổi sáng lại không ăn cơm?"
"Buổi sáng chụp một bộ ảnh, vì thượng kính nên không ăn," Hạ Nghi ăn thêm mấy miếng điểm tâm, uống ngụm cà phê, nhìn về phía cô, "Nói nói?"
Trì Niên chớp mắt: "Nói cái gì?"
Hạ Nghi híp hai mắt uy hiếp nhìn chằm chằm cô: "Tớ chịu đói chụp ảnh xong trực tiếp đến tìm cậu, tốt nhất cậu nên làm vừa lòng bát quái cho tớ. Kỳ Thâm thật sự chịu cậu rồi?"
Trì Niên chống tay lên bàn ăn ôm má cười tủm tỉm gật gật đầu.
Chính xác mà nói, hôm nay tròn bốn ngày bọn họ bên nhau.
Kỳ Thâm là sếp cô, bốn năm trước, Kỳ Thâm đột nhiên tuyên bố rời khỏi gia tộc tự gây dựng sự nghiệp, sáng lập ra khoa học kỹ thuật Sang Tư, muốn chế tạo mạng internet.
Trì Niên mới vừa tốt nghiệp Vân Đại đi phỏng vấn vị trí trợ lý Kỳ Thâm, lúc đến nộp hồ sơ được Tống Lãng - người hợp tác mở công ty chung của Kỳ Thâm tiếp đãi.
Tống Lãng cầm sơ yếu lý lịch nhìn sơ lược tỉ mỉ, hỏi mấy vấn đề tượng trưng mới uyển chuyển nói: "Trì tiểu thư tốt nghiệp danh giáo, chúng tôi không có khả năng trả được tiền lương như cô mong muốn."
Khi đó khoa học kỹ thuật Sang Tư vẫn là công ty nhỏ tọa lạc ở góc tầng tám office building cũ nát, nhân viên ít mà tiền lương cũng thấp.
Trì Niên tỏ vẻ có thể tiếp nhận, Tống Lãng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lập tức xử lý thủ tục nhập chức, giao cho cô một chồng văn kiện, lúc sắp đi vỗ vỗ bả vai cô: " Trì tiểu thư, vất vả."
Cứ như thế, Trì Niên thành trợ lý Kỳ Thâm bốn năm.
Cô tốt nghiệp khoa Văn học, hiểu biết với công việc của công ty khoa học kỹ thuật không nhiều, nhưng thân là trợ lý, sắp xếp hành trình, định ngày hẹn khách hàng, đặt phòng ký kết, tổ chức hội nghị, tới cả phương diện sinh hoạt đều xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Lúc đầu Trì Niên đi bên cạnh Kỳ Thâm rất cẩn thận, nhưng sau đó cô phát hiện, tâm tư nhút nhát với Kỳ Thâm quy vào vô dụng, anh cần người cường ngạnh sắp xếp tốt lịch trình cho mình, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi, nếu không Trì Niên cảm thấy anh chắc chắn có thể đem thân thể biến thành xác khô.
Bởi vậy, lúc cô sắp lịch sẽ cố tình chừa ra thời gian đủ để nghỉ ngơi.
Kỳ Thâm xã giao, cô sẽ chuẩn bị trước sữa bò giải và canh giải rượu.
Kỳ Thâm bận đến đêm khuya, cô sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya đảm bảo dưỡng sinh...
Cô là một trợ lý đủ tư cách, nhưng tựa hồ không chỉ có trợ lý.
Có một ngày Tống Lãng nửa đùa nửa thật hỏi cô: " Em gái Trì thích Kỳ tổng chúng ta à?"
Câu hỏi này đúng vào buổi sáng ở công ty.
Trì Niên chớp chớp mắt, buồn bực bản thân biểu hiện không rõ vậy sao?
Không ngượng ngùng chút nào gật đầu: "Đúng vậy."
Trong công ty lúc ấy cũng không nhiều nhân viên nhưng không khí rất trầm mặc, sau đó nhất trí nhìn ra phía sau cô, Trì Niên quay người lại, liền thấy Kỳ Thâm đứng ở cửa nhìn mình, gương mặt tuấn mỹ bức người không có biểu tình, không giống người vừa mới được thổ lộ.
Trì Niên nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không có gì để cảm thấy thẹn, cười tủm tỉm mà nói: "Sớm vậy, Kỳ Thâm."
Tiếp theo, mọi người trong công ty đều biết tâm tư nhỏ của Trì Niên, Kỳ Thâm lại mềm cứng không ăn.
Sau đó Sang Tư thành công chế tạo ra hệ sinh thái internet cho riêng mình, giá trị trường tăng vọt, Trì Niên lên tới vị trí tổng trợ lý, tiền lương tăng gấp trăm lần, nhưng con đường theo đuổi người kia mãi không thành.
Thay đổi duy nhất đại khái có lẽ là lúc đầu Kỳ Thâm lạnh nhạt làm lơ với cô đến giờ này có thể bỏ xuống chút tâm phòng bị, thực sự không hề dễ dàng.
Mà chuyển biến xảy ra ở bốn ngày trước, Trì Niên bồi Kỳ Thâm đi xã giao, đang trên xe trở về, Kỳ Thâm uống rượu, cau mày nhắm mắt dưỡng thần.
Trì Niên đưa một lon sữa bò cho Kỳ Thâm, tự mình thuận tay uống một lon, Kỳ Thâm không uống, chỉ cầm trong tay vuốt ve, sau đó nói: "Muốn thử bên nhau không?"
Trì Niên có một giây cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Giống như một đặt mâm thịt dê nướng thơm ngào ngạt ở trước mặt cô suốt bốn năm, bốn năm bụng đói kêu vang hỏi cô có muốn ăn không.
Có lẽ ánh mắt quá quyến rũ, cô hỏi anh: "Ở bên nhau...... vậy hiện tại em có thể hôn anh không?"
Sắc mặt Kỳ Thâm đen xuống: "Không thể."
Trì Niên méo miệng, lại hỏi: "Ôm anh?"
Mặt Kỳ Thâm vô biểu tình nhìn cô: "Cũng không thể."
Trì Niên không vui: "Vậy bên nhau có ý nghĩa gì chứ!"
Kỳ Thâm nhắm mắt lại mở mắt: "Có thể nắm tay trước."
Vì thế, đêm đó, từ cửa lớn chung cư vào đến cầu thang đều là cô nắm tay anh đi.
Làm trợ lý anh bốn năm, hoặc công hoặc tư đều nắm qua tay, nhưng chưa bao giờ khiến người ta khẩn trương như lúc đó, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mặt bàn bị gõ "Cốc Cốc" hai tiếng.
Trì Niên đột nhiên phục hồi tinh thần, đón nhận ánh mắt Hạ Nghi trêu ghẹo: "Bỏ được hoàn hồn không?"
Trì Niên ăn ngay nói thật: "Không bỏ được."
Hiện tại cô vẫn cảm thấy mình giống đang nằm mơ.
Hạ Nghi nhịn không được mắt trợn trắng: "Khó có được hôm nghỉ phép, cậu không bồi Kỳ tổng mà tới bồi tớ?"
Trì Niên cười ha hả nói: "Mấy ngày nay Kỳ Thâm đi Tô thành."
Có thể nói Kỳ gia là hào môn trăm năm, cắm rễ ở Tô thành, thế hệ người già chinh chiến trên chiến trường, đến thế hệ trung niên mạo hiểm thương trường, mà Kỳ Thâm tự xông ra gây dựng sự nghiệp, chỉ là từ lúc cô làm trợ lý Kỳ Thâm, không thấy Kỳ Thâm về Tô thành quá vài lần.
Vẻ mặt Hạ Nghi kỳ quái, giây tiếp theo đột nhiên nhớ tới gì đó: "Cậu cùng Kỳ tổng tiến triển đến bước nào rồi?"
Trì Niên chớp chớp mắt: "A?"
Hạ Nghi truy hỏi: "Ôm? Hôn môi?"
Trì Niên cãi lại: "Chúng tớ yêu đương thuần khiết!"
"p cái yêu đương thuần khiết," Hạ Nghi hừ nhẹ, "Kỳ tổng nhà cậu cũng 28 rồi?"
Trì Niên cười hai tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Hạ Nghi nhíu mày.
Trì Niên cười tủm tỉm nói: "Kỳ tổng nhà tớ."
Hạ Nghi: "......"
An tĩnh trong chốc lát, thần sắc Hạ Nghi nghiêm túc hơn: "Nói mới nhớ, Niên Niên, trước kia Kỳ Thâm cao ngạo lại máu lạnh, đột nhiên muốn cùng cậu kết giao, cậu không cảm thấy, quá quỷ dị?"
Thậm chí hoàn toàn không phải phong cách của Kỳ Thâm.
Cô ấy gặp qua Kỳ Thâm vài lần, cảm giác duy nhất là người này quá cao thâm, Hạ Nghi tuyệt không tin Kỳ Thâm không biết tâm ý Niên Niên, nhưng anh tựa như thú ngủ đông, không có ích lợi và mười phần chắc chắc nhất định không dễ dàng ra tay.
Huống chi bốn năm anh cũng chưa đáp lại gì đột nhiên tỏ ý muốn cùng Niên Niên ở bên nhau, rồi hôm sau rời khỏi thành phố đi nơi khác, ba ngày liên tiếp không thấy bóng người.
Quá mâu thuẫn.
Trì Niên uống một ngụm cao lương: "Hạ Hạ, cậu nói, dê béo tươi ngon đặt trước mặt, bên cạnh chỉ còn một mình tớ là thực khách, tớ không ăn có phải có mất mát không?"
Rốt cuộc bốn năm qua, người khác phái bên cạnh Kỳ Thâm trừ cộng sự hành chính, cũng chỉ có một mình cô.
Hạ Nghi yên lặng nhìn cô.
"Cho nên, ăn vào miệng trước," Trì Niên nháy mắt với cô ấy, "Sau đó từ từ điều chỉnh."
Phải biết, bốn năm trước Kỳ Thâm còn mạnh miệng nói không cần trợ lý, kết quả không phải cô đã ở bên anh bốn năm sao?
Hai năm trước không phải anh còn muốn nương xã giao giới thiệu thanh niên tuấn tài cho cô à, hiện tại đang bên nhau không phải sao?
Lại nói, cô hiểu Kỳ Thâm, anh sẽ không cưỡng bách chính mình thử yêu đương với người không có cảm giác đâu.
Hạ Nghi nhìn Trì Niên, làn da non mịn trắng nõn giống trứng gà bóc, con ngươi tròn xoe đen nhánh, mặt trứng ngỗng ửng đỏ, tóc đuôi ngựa đơn giản, rõ ràng đã tốt nghiệp 3-4 năm, vẫn còn giống sinh viên.
Mặt ngoài cô vui tươi hớn hở, thật ra cái gì cũng biết rõ ràng.
Thấy thế Hạ Nghi nhẹ nhàng thở ra: "Yêu đương thì yêu đương, cậu đừng đem nói đến sắc tình như thế được không?"
Ngón tay Trì Niên cầm một khối bánh kem nhét vào trong miệng, gương mặt căng phình, thanh âm có chút hàm hồ: "Cậu biết gì chứ? Cái này gọi là tình thú."
Hạ Nghi liếc cô một cái, vừa lúc di động vang lên, cô ấy tùy ý nhìn thoáng qua, bộ ảnh ở sa mạc kia được công ty quảng bá lên hot search, cô ấy cũng phối hợp công ty phát Weibo.
Trì Niên nhàm chán nhìn phía ngoài cửa sổ.
Nơi này là khu vực phồn hoa ở Vân Thành, bên ngoài có một khu thương mại xa xỉ, trên màn hình lớn phát quảng cáo, màn ảnh nhỏ phát tin tức bản địa.
Tin tức hiện "Ca sĩ nổi danh Đường Khinh Nhiễm 5 năm trước xuất ngoại du học, gần đây bí mật về nước", sau đó là một loạt hình ảnh ở sân bay lộ ra, da thịt mịn màng trắng tuyết, tóc quăn màu nâu hạt dẻ xõa ở sau lưng, trên người mặc váy chiffon màu trắng, mặt đeo khẩu trang cũng không che được khí chất ưu nhã toát ra.
Trì Niên nuốt bánh kem xuống, yên lặng cảm thán một câu: Mỹ nữ.
Hạ Nghi đã phát xong Weibo, vừa định rời khỏi, giây tiếp theo chú ý tới đề tài hot Qi, kỳ dị nhìn Trì Niên.
"Sao thế?" Trì Niên chú ý tới tầm mắt cô ấy, khó hiểu nhìn lại, lấy di động ra, rồi sau đó mới chú ý tới hot Qi "Cùng người thích đã lâu ở bên nhau là trải nghiệm như thế nào".
Cô im lặng, ngón tay ở trên màn hình bay nhanh một lúc.
Hạ Nghi tò mò ấn vào Weibo riêng của cô ra.
"Cùng người thích đã lâu ở bên nhau là trải nghiệm như thế nào: Rất sung sướng, tôi muốn trượt cầu trượt trên chiếc sống mũi anh ấy, bơi trong ánh mắt kia, đánh khúc dương cầm trên cơ bụng săn chắc, nhảy vũ điệu quảng trường ở trong lòng người đó."
Hạ Nghi giơ ngón tay cái lên: "Con dê béo nhưng không béo."
Trì Niên vô tội nhìn cô ấy.
Lúc cùng Hạ Nghi tách ra, trời đã tối sầm.
Trong bồn hoa khu chung cư 13, những chậu lan hồ điệp ra bông lắc lư trong gió đêm.
Trì Niên nhìn những đóa hoa đó, đột nhiên nhớ tới mùa hè 5 năm trước, ở ký túc xá Vân Đại của giáo viên lần đầu tiên thấy Kỳ Thâm.
Khu lầu của giáo viên là loại dân cư sáu tầng, ở ngoài có mười mấy bậc thang, trước cửa còn trồng lan hồ điệp.
Hôm ấy trời mưa, cô mới từ nhà lão sư chạy ra, không mang theo dù, vội vội vàng vàng bảo vệ tài liệu trong tay lao ra.
Rồi sau đó, lúc xuống bậc thang đụng vào Kỳ Thâm, suýt nữa lăn cầu thang.
Kỳ Thâm mặc áo hưu nhàn đứng ngược sáng trên cầu thang, một tay cầm dù đen một tay bảo vệ cô.
Nhưng chốc lát, anh đỡ cô ổn định lại, mắt nhìn mưa càng lớn hơn, đem dù che mưa cho cô, gật đầu đi vào tòa nhà.
Khi đó phía sau anh một vùng hoa lan hồ điệp nở rộ lay động trong mưa.
Thật ra ban đầu cô không thấy rõ mặt, chỉ mơ hồ nhìn ra sự lãnh đạm rõ rệt cũng đủ họa ra một anh hoàn chỉnh ở trong lòng cô.
Mà trên thực tế, lúc thấy rõ, cô họa anh không tuấn mỹ bằng một nửa anh chân thật
Cô nghĩ, nếu làm bạn gái nhất định rất vui vẻ.
Đó là một đoạn hồi ức so với thời gian bốn năm còn lâu hơn, vốn tưởng sẽ trở thành bí mật nhỏ vĩnh viễn giấu trong lòng cô.
Không nghĩ tới, còn cơ hội thấy lại ánh mặt trời.
Không nghĩ tới, một ngày nào đó cô có thể lấy thân phận bạn gái nói cho anh: Aiz, Kỳ Thâm, em thích anh còn lâu hơn so với anh nha.
Trì Niên lấy di động, chụp lan hồ điệp lại gửi cho Kỳ Thâm.
Mãi cho đến rạng sáng bên kia cũng không trả lời.
Trì Niên nhíu mày, không nói đến quan hệ bọn họ hiện tại, trước kia vẫn thân phận cấp trên cấp dưới thì cô nhắn tin anh thấy cũng sẽ nhắn lại, mặc dù đại đa số chỉ có một câu lãnh đạm "Ừ".
Đêm nay Trì Niên không chờ đến lúc Kỳ Thâm trả lời, mơ mơ màng màng ngủ mất, sáng sớm hôm sau bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
Tên báo hiện Kỳ Thâm.
Trì Niên từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi tóc: "Kỳ Thâm?"
"Là Trì Niên nữ sĩ sao?" Trong điện thoại truyền đến chính là một giọng nữ xa lạ, hồi âm nhưng mang theo bí mật.
Trì Niên nhíu mày: "Xin hỏi cô là?"
"Nơi này là bệnh viện Lăng Nhã, tối hôm qua Kỳ tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ, không liên hệ được với người nhà, ngài có tiện tới đây một chuyến không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Mở hố mới~
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện
Muốn thay đổi văn phong truyện này, có lẽ nó nên dễ dàng hơn..