Hôm nay cửa hàng sửa xe của Tống Lương không có buôn bán, ngủ tới khi tự tỉnh anh ăn cơm đơn giản xong liền đi nhà ga.
Anh muốn đi nhà ga đón một người, cho nên hiếm khi được một ngày thảnh thơi nghỉ ngơi.
Người phụ nữ kia buổi chiều mới tới, nên anh hút thuốc lá bên ngoài ga ngồi chờ.
Hiện tại trời rất nóng, thời tiết vừa ẩm ướt lại oi bức, thân thể người đàn ông không khác gì cái bếp lò, cái áo màu đen anh mặc hôm nay đã ướt đẫm mồ hôi. Không biết người phụ nữ kia đang ở đâu, nói khoảng 3 giờ tới mà hiện giờ đã 3 giờ rưỡi vẫn chưa thấy mặt.
Phụ nữ đúng là đồ vật phiền phức, không biết anh gây nghiệp chướng gì mà bị xui xẻo gặp trúng người này đây.
Hôm trước anh nhận được điện thoại ở trong thôn nói Khương Đồ Sinh đã chết, nguyên nhân chết nói ra cũng thê thảm, hắn đi đánh cướp hàng của người ta, kết quả bị cảnh sát bắn một phát vỡ đầu chết.
Anh và Khương Đồ Sinh từ trước nay tình cảm rất tốt, khi còn nhỏ Khương Đồ Sinh đã cứu anh một mạng, cho nên anh thiếu hắn một ân tình. Trước khi hắn chết đã nhờ anh chăm sóc bạn gái Hướng Chu của hắn nếu như hắn có xảy ra chuyện gì.
Ba năm trước, hắn cùng bạn gái đã đính hôn ở trong thôn, nhưng mãi vẫn chưa kết hôn, nói là không có tiền cưới vợ, muốn tích góp đủ tiền sính lễ đã, vì nhà gái ra điều kiện phải có nhà có xe, thiếu một thứ cũng không được. Sở dĩ lần này Khương Đồ Sinh mạo hiểm là vì thành công là có thể mua nhà, kết quả không nghĩ là đã chết.
Tống Lương nghe được trong lòng rất hụt hẫng, nên đối với người phụ nữ này không có ấn tượng tốt.
Thêm một chuyện phiền phức nữa là người này không lo ở nhà giữ đạo hiếu lại muốn 2 ngày nữa lên thành phố tìm việc làm. Cô liên hệ anh, làm anh nghĩ đến tâm nguyện của Khương Đồ Sinh bèn tạm thời thu lưu người này vậy.
Hiện tại ngồi chờ ở ga tàu, anh nghĩ lại mới thấy, bọn họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, người phụ nữ kia dáng người không tồi, trước tấn công sau phòng thủ, khuôn mặt thì xinh đẹp động lòng người.
Khi đó cô vẫn là đứa bé ở đầu thôn, bọn họ lớn lên cùng nhau, nam giới đối với Hướng Chu ít nhiều đều có mơ tưởng đến.
Tống Lương nhớ đến lúc nhỏ anh nằm mơ thấy cô sau đó mộng tinh*, cũng không biết sao tự dưng lại nhớ đến thời kỳ phản nghịch kia. Suy nghĩ đã bay xa rồi mà người phụ nữ đó còn chưa ra, anh gấp đến độ đứng ngồi không yên.
*Mộng tinh: là hiện tượng xuất tinh trong lúc ngủ, diễn ra một cách tự nhiên, nghĩa là không có sự kích thích dương vật.
Con gái đúng là đồ phiền toái mà, nếu còn không ra, anh sẽ chuẩn bị đi.
….
Hướng Chu đội mũ bước từ bên trong ra, lúc liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh. Thời tiết nóng như vậy mà cô bên ngoài thì khoác một cái áo dài, bên trong là váy hai dây, mang một đôi giày vải đơn giản, kéo theo cái vali đi ra.
Con gái đồ dùng nhiều, cho nên vali cũng là loại cỡ bự.
Hướng Chu đi về phía anh, Tống Lương bị ướt đẫm mồ hôi nên muốn nhanh lên xe mở điều hòa. Khi cô đến, anh nhanh xách vali mang ra phía sau xe cất.
Hướng Chu cùng anh đã quen biết mười năm, cho nên rất quen thuộc, cô cũng không câu nệ, đi lên trên ghế phụ trực tiếp ngồi xuống. Tống Lương từ sau xe đi lên, đem cửa xe đóng lại rồi trực tiếp lái xe rời đi.
Hướng Chu nhìn anh một cái rồi đem mũ tháo xuống, sau đó lại đem áo khoác chống nắng cởi ra. Cô mặc váy hai dây bó sát người nên lúc này đường cong cơ thể đều lộ ra, phập phồng quyến rũ.
Lúc lên xe Tống Lương nhìn cô một cái, nhìn cô ưỡn ngực, anh nhìn vào một điểm xuyên qua quần áo cô, núm vú bên trong đều đã dựng đứng, dán vào váy rõ ràng đến thế.
Danh Sách Chương: