Anh trai cô luôn thức dậy sớm hơn cô, những người trong nhà đánh thức cô và âm thanh mà cô thích nghe nhất chính là âm thanh mỗi buổi sáng Ba đánh thức cô dậy. Cứ như thế trải qua suốt quãng thời niên thiếu của cô, đến khi cô vào đại học thì thiếu đi âm thanh làm cô nhớ mong đó.
Sau khi trải qua thời gian đại học, cô đi làm như bao người khác, cuộc sống xa nhà với những nhớ nhung và sự tự do của tuổi trẻ. Tuy nhiên, công việc không như ý, cô luôn chuyển việc ở nhiều nơi, và cứ như thế mãi đến khi nhìn lại thì cô đã ở tuổi 35 hơn nửa đời người.
Thế mà Cô vẫn chưa có mối tình vắt vai và cô cũng không ý thức được rằng mình đã quá lớn tuổi và thua suất bạn bè cùng trang lứa rất nhiều.
Nhưng một bên là gia đình hối thúc: "Con nhìn coi, trong xóm mình mấy đứa nhỏ hơn con mà nó có chồng hết cả rồi, giờ trong xóm chỉ còn có mình con thôi đó." mẹ cô than phiền, một bên là đồng nghiệp khuyên răng: "Nguyên à, cậu đừng quá kén chọn, hãy mở lòng ra để đón nhận đừng quá khắc khe với bản thân." nhưng biết làm sao được khi cô không tìm được đối tượng thích hợp với mình.
Cô luôn tự ti vì mình không xinh đẹp, nên không gặp được người như ý.
Cô cũng như những cô gái khác, cũng mơ mộng một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên nhau trọn đời với người mình yêu. Nhưng đời không như là mơ, cô không tìm được tình yêu thì biết làm sao.
Một buổi sáng nào đó của tháng 12, tiết trời xe lạnh với những áng mây của Noen và chuẩn bị chào đón năm mới. Cũng như bao ngày khác, cô đến cơ quan làm việc trên chiếc xe máy cũ kỹ của mình, lúc ngừng đèn giao thông tình cờ cô đưa mắt nhìn sang bên trái thì bắt gặp một anh chàng cũng đang chờ đèn giao thông trên một chiếc xe máy khác.
Anh cũng đang chăm chú nhìn chiếc đèn Đỏ đang ngự trị trên cột đèn. Anh cũng như những người đàn ông khác, nhưng không hiểu sao cô lại nhìn anh lâu hơn xíu, không phải vì điều gì vì cô không thấy mặt anh khi anh đang đeo khẩu trang y tế màu xanh cùng màu với đồng phục quân nhân của anh. Có lẽ đây chính là điều mà cô lưu tâm nhất.
Cô là một cô gái bình thường nhưng cô có một tình cảm đặt biệt với quân nhân, chính vì thế mà cô khi nhìn thấy các chú quân nhân trên đường hay trên Tivi thì đều sẽ có sự chú ý hơn những người khác một xíu.
Cũng không biết từ đâu, từ nguyên nhân nào mà cô có sự ngưỡng mộ và yêu thích các chú quân nhân nhiều hơn những ngành nghề khác. Có lẽ cô thường thấy được hình ảnh các chú luôn giúp đỡ người dân, cũng có thể cô được xem nhiều chương trình có các chú quân nhân ngày đêm cực khổ hỗ trợ người dân lúc khó khăn như bão lụt ở nhiều vùng miền thiên tai..
Chính vì thế mà cô thường hay quan tâm đến những chú đồng phục quân nhân trên đường lâu hơn xíu, cũng chỉ vậy thôi.
Trong suy nghĩ của cô các chú quân nhân rất ngầu, các chú ấy thật sự rất dũng cảm và cũng rất gian khổ. Nên cô luôn có cảm giác biết ơn và kính trọng các chú quân nhân như những tâm gương dũng cảm sẵn sàng bảo về đất nước và nhân dân.
Cũng có lẽ vì ở quê cô có rất nhiều chú bác hy sinh trong chiến tranh và được bà con thường hay nhắc đến những chiến tích dũng cảm gian khổ của bộ đội nên cô có một sự sùng bái những chú bộ đội anh hùng.
Trùng hợp thay khu nhà cô đang sống có rất nhiều doanh trại Quân đội, chính vì thế mà cô rất thường xuyên gặp các chú bộ đội trên đường, có thể lúc các chú đi làm nhiệm vụ lúc hành quân đi bộ từng đoàn vào buổi sáng, hay những đoàn xe quân dụng trang bị đi đóng quân tập luyện, hay những đoàn quân đang hỗ trợ bà con trong công tác bảo về môi trường xung quanh.
Khi đi ngang qua doanh trại quân đội cô bất giác sẽ nhìn lên tấm bảng hiệu của Doanh trại quân đội và vui vẻ và cảm thấy ngày hôm đó thật tràng đầy năng lượng, chỉ như thế mà thôi.
Có người nói cô ngốc nghếch, có người nói cô đơn giản cũng có người nói cô bảo thủ cứng nhắc nhưng không sao cả, cô cảm thấy rất vui vẻ với hiện tại và điều này cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai.
Cô nghĩ rằng trong cuộc đời của mỗi người họ đều có người và việc khiến họ đam mê và sùng bái và cô cũng không ngoại lệ, chính vì thế mà cô sẽ vẫn tiếp tục sùng bái các chú bộ đội cụ Hồ như trước và không gì thay đổi cả.
(Còn tiếp)