Editor: Phương Vũ LustLeviathan
War never changes.
——《 Phóng xạ 》
Tôi có cảm giác rằng mình sẽ chết.
Dưỡng khí... ma sát va chạm tàn phá trong yết hầu, hít vào một hơi đầy mùi máu tanh, cơ thể hư thối như ngọn lửa nóng cháy thiêu đốt linh hồn tôi, không giống với đau đớn, mà như một gánh nặng. Thực ra tôi cũng không thể miêu tả chính xác loại cảm giác này, chỉ mơ hồ khái quát bằng hai chữ... khó chịu.
Rất khó chịu, rất khó chịu.
Tôi hận không thể chết đi ngay lúc này, được giải thoát sẽ nhẹ nhàng hơn so với việc chịu đựng nỗi đau đớn ấy.
Trước mắt tôi thoáng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng mờ mịt, ánh sáng trắng bao xung quanh một cảnh tượng, ở đó có những tòa nhà cao ốc, cũng có những ngôi nhà ấm áp yên bình, những khóm cây xanh tạo thành bóng râm... Dường như như tôi nghe thấy tiếng chim chóc hót ríu rít bên tai, còn cha mẹ tôi, họ đứng dưới gốc cây to cách đó không xa, vẫy tay với tôi.
Tôi muốn tiến lại gần.
Nhưng có một ngọn lửa bùng cháy trên không trung ngăn cản đường đi của tôi.
Tôi hét lớn về phía bọn họ, “Cha! Mẹ!”
Thế nhưng bọn họ vẫn luôn mỉm cười cách một tầng sóng nhiệt, khuôn mặt vặn vẹo, sau đó tôi chú ý tới phía sau lưng bọn họ có một con con bug màu đen to cực đại xoay quanh trên cái cây đại thụ, con bug đen dữ tợn nhe hàm răng sắc nhọn, còn cha mẹ tôi không hề cảnh giác.
“Mau chạy đi! Cha! Mẹ!!”
Tôi muốn bọn họ thoát khỏi nơi nguy hiểm đó.
Nhưng có vẻ như bọn họ không nghe thấy lời tôi, vẫn tiếp tục đứng ở nơi đó mỉm cười vẫy tay. Tôi bất lực gào thét, quỳ rạp xuống mặt đất òa khóc trong nỗi đau khổ tột cùng, khẩn cầu bọn họ hãy chạy đi.
Trong đôi mắt mông lung đẫm lệ, con bug to lớn không chút lưu tình há to cái miệng trông như một cái bồn chứa đầy máu cắn xuống đầu bọn họ, sau đó nuốt bọn họ vào bụng.
Và rồi giấc mộng kết thúc.
Tôi vẫn đang nằm trên chiếc giường lớn của mình, đồng hồ điện tử ở đầu giường cho biết bây giờ là ba giờ chiều, tôi thử nâng tay trái lên, tay trái nâng lên theo sự điều khiển của tôi. Tôi xoay xoay bàn tay một chút, xác định tôi có thể tự khống chế được cơ thể của mình, không giống như trong giấc mộng kia.
Cuộc trị liệu đã kết thúc... Chẳng biết tôi có nên chúc mừng bản thân vì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới cơn đau đớn kia sẽ không trở về hay không.
“Em nhìn tay mình đã rất lâu rồi đấy. Đang suy nghĩ gì vậy?” Một thứ gì đó lướt trên eo tôi, hơi thở cực nóng phun lên mặt tôi, hơi ngứa ngáy, “Hử? Tu... “
“Trầm Kha... Anh sờ chỗ nào thế... ” Tôi dở khóc dở cười, “Bây giờ anh đang đi công tác mới phải chứ?”
“Suỵt, yên lặng nào.”
Nói xong, Trầm Kha tiếp tục vùi đầu hôn tôi, cách hôn của Trầm Kha nghiêm túc cẩn thận như chính con người của anh ấy vậy, tỉ mỉ tới nỗi đảm bảo sau gáy tôi bị anh ấy hôn không thừa một tấc da thịt nào, thực ra anh ấy có thể hôn tôi từ đằng trước, tôi không ngại, thế nhưng Trầm Kha lại để ý. Trên mặt anh ấy có một vết sẹo to màu nâu, vết sẹo lồi lõm không bằng phẳng, gần như chiếm hết nửa bên má trái của anh ấy. Trước đây khi Trầm Kha chưa có vết sẹo này, anh ấy đẹp trai chết người*, số người tỏ tình với anh ấy còn nhiều hơn cả số hạt cát dưới đất, về sau khi chiến tranh thế giới lần thứ ba nổ ra, vì cứu tôi mà Trầm Kha bị vật phóng xạ gây thương tích, tuy không có vấn đề gì, nhưng do phóng xạ nên trên mặt xuất hiện một vết sẹo to màu nâu, tạo nên gương mặt nửa Thiên Sứ nửa Ác Ma của anh ấy như hiện giờ.
[*Nguyên văn: thảm tuyệt nhân hoàn (惨绝人寰), nghĩa là cực kỳ bi thảm]
Trầm Kha không quan tâm đến việc dung mạo của mình đã trở nên xấu xí, điều mà anh ấy quan tâm là tôi không thích gương mặt này của anh ấy. Cho nên anh ấy hết sức chú ý ở trước mặt tôi, không để lộ mặt là tốt nhất.
Tôi và Trầm Kha là một cặp, tuy rằng mới đầu gương mặt anh ấy hơi đáng sợ, nhưng nhìn nhiều vẫn cảm thấy rất đẹp trai. Hơn nữa, là tại tôi nên Trầm Kha mới bị như vậy, cho dù thế nào tôi cũng không thể thốt ra được những lời ghét bỏ.
Người luôn khiến Trầm Kha bị liên lụy là tôi mới phải.
Ấy vậy mà mỗi lần tôi nói như thế, nhất định Trầm Kha sẽ không đồng ý, anh ấy luôn cảm thấy tôi tốt hơn, liên lụy hay không liên lụy, tất cả đều là nói bậy, nếu tôi phản bác lại lời anh ấy, anh ấy sẽ thò qua lấp kín miệng tôi. Trầm Kha là người như thế đấy, có đôi khi dịu dàng ngoan ngoãn như chú cún tôi nuôi hồi trước, cũng có đôi khi bá đạo như con sư tử hung mãnh chốn thảo nguyên.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, tinh thần cũng hồi phục.
Tôi đột nhiên xoay người, đè Trầm Kha xuống dưới thân, Trầm Kha sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đỡ lấy cơ thể tôi, tôi không vui cắn cắn chóp mũi anh ấy.
Anh ấy cười tủm tỉm để yên cho tôi cắn, ra vẻ mặc cho tôi xử trí, trông đến là gợi đòn.
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của anh ấy, đột nhiên nhoẻn cười, khẽ nói, “Anh biết không? Vừa rồi em đang suy nghĩ, nếu em chết... “
“Tu, anh sẽ không để em chết.” Trầm Kha mạnh mẽ cắt ngang lời tôi, anh ấy ngửa đầu nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh như hồ nước được ánh sáng chiếu rọi, anh ấy mỉm cười thật dịu dàng, nửa bên mặt bị hủy dung vặn vẹo một cách dữ tợn, “Tu, anh yêu em.”
“Sao thế? Tự nhiên lại buồn nôn như vậy.”
Tôi ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.
“À, không có gì.” Anh ấy cười, “Chỉ là anh cảm thấy mình có thể làm tất cả mọi thứ vì em.”
“Nói vớ vẩn cái gì đó... ” Mặt tôi đỏ bừng lên, cất giọng khô khốc, “Anh muốn làm gì? Hủy diệt thế giới sao?”
“Vì Tu, anh cảm thấy rất xứng đáng.”
Anh ấy nói đến là tự nhiên.
“Anh thành thật quá đấy.” Tôi vờ giận gối đầu lên cánh tay anh ấy, nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh ấy, “Trầm Kha, em không cần anh hủy diệt thế giới vì em đâu.”
“Ừ.”
Dường như anh ấy đang ngẩn người ngắm tôi, đôi mắt đen lộng lẫy như Hắc Diệu Thạch* lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, càng ngày càng gần, hơi thở vương vấn hòa quyện vào nhau, như gió xuân hòa tan băng giá. Anh ấy tiến lại gần, mỗi lúc một gần hơn...
“Thưa ngài.” Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng Trần Hoa vọng vào từ ngoài cửa, “Thành Nam đã xảy ra tình huống khẩn cấp, mời ngài qua đó một chuyến ạ.”
Tôi sực tỉnh, đẩy anh ấy ra.
Trầm Kha hơi nhíu mày, “Không hôn à?”
“Chờ anh trở về rồi nói sau.” Tôi mím môi cười, “Tốt xấu gì anh cũng là lãnh đạo của căn cứ tối cao, cứ dính chặt lấy em làm gì? Công việc quan trọng hơn.”
“Thôi được... “
Trầm Kha nhún nhún vai, “Hôm nay lúc về có thể đền cho anh không?”
“Nghĩ... nghĩ đi đâu thế?” Tôi ấp úng, “Anh làm tốt công việc đi đã rồi hãy nói, còn việc đền bù... đền bù... “
Đến đây, tôi không nói nổi nữa, điệu cười của Trầm Kha nghe đến là đáng giận, tôi nghiến răng nghiến lợi đẩy anh ấy ra, “Đi công tác đi kìa!”
Trầm Kha cười tủm tỉm tiến lại gần, hôn lên khóe môi tôi, hạ thấp giọng, “Được được được... Tiểu Tu nói cái gì thì chính là cái đó, anh đồng ý hết... “
Trầm Kha biết tôi không thích bị anh ấy dỗ dành như vậy, vì thế dứt lời anh ấy liền đứng dậy, vẫy vẫy tay với tôi rồi đi ra ngoài cùng Trần Hoa.
Tôi còn chưa kịp phản ứng Trầm Kha đã lủi mất, tôi ngơ ngẩn bật cười, dù rằng chẳng biết mình đang cười vì điều gì nữa, chỉ là cảm thấy có gì đó thật ngọt ngào từng chút một thẩm thấu vào trái tim tôi, mọi suy nghĩ đều hỗn loạn như chocolate hòa tan.
***
Vừa rời khỏi cửa lớn, sắc mặt Trầm Kha thoắt cái trở nên lạnh lùng, khiến người ta khiếp sợ.
“Bên kia lại xảy ra chuyện?”
Trần Hoa cúi đầu nói, “Vâng, có người phản bội, tên là Diệp Huy, được viện nghiên cứu nuôi từ nhỏ, bồi dưỡng riêng để phục vụ cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học đời sau.”
“Vậy gã đâu?”
“Đã bắt được rồi ạ.”
“Thế thì không sao cả, nếu là do sở nghiên cứu gây ra thì đưa người trở về cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy loại cặn bã này xuất hiện ở địa bàn của tôi nữa.”
Trầm Kha rảo bước thật nhanh, vết sẹo màu nâu ở nửa bên mặt biến dạng dữ tợn dưới ánh sáng, trông như quái vật ăn thịt người. Trần Hoa rùng mình một cái, càng cúi đầu thấp hơn.
“Lão đại, còn một tin xấu nữa.” Trần Hoa thầm hít vào một hơi, lấy hết can đảm mở miệng, “Gã ta đã tiết lộ cho quân phản loạn không ít tin tình báo, e rằng chúng ta... “
“Hừ, không sao. Tin tình báo bị tiết lộ thì là bị tiết lộ thôi, cùng lắm là tổn thất vài người, những thứ thuốc kia ra sao rồi? Có phải vẫn nguyên vẹn không vấn đề gì không?”
“Vâng.” Trần Hoa ưỡn ngực, “Đám thuốc đó đều là thành quả mới nhất, viện nghiên cứu đã bắt đầu chắt lọc tinh hoa rồi, tôi tin bệnh tình của thiếu gia nhất định sẽ chậm lại... “
Trầm Kha đột ngột dừng bước, Trần Hoa khó hiểu ngẩng đầu.
Đôi mắt đen của Trầm Kha lạnh như băng nhìn Trần Hoa, Trần Hoa lại rùng mình một cái, nhận ra mình đã chạm vào tử huyệt của Trầm Kha, hắn cúi đầu, không dám thốt lên một câu nào nữa, cả người run bần bật.
“Trần Hoa, nếu còn có lần tiếp theo, cậu không cần ở lại nữa đâu.” Ánh mắt lạnh lẽo của Trầm Kha như đang chăm chú nhìn một người chết, ngữ khí trầm thấp dần dần cao lên, “Từ trước tới nay em ấy chưa từng bị bệnh, cậu hãy nhớ cho kỹ vào!”
_____
Chú thích
Hắc Diệu Thạch: