Nó đang ngủ. Đúng hơn là đã ngủ được mấy giấc rồi.
Ò o o o…Ò o o o…
Theo phản xạ nó vừa ngủ vừa…với tay mò mẫm cái điện thoại đang reo inh ỏi, không biết người nào rảnh rang mà chọn cái giờ này để quấy phá giấc ngủ của nó. Không buồn nhìn số gọi đến, nó vừa ngáp vừa bật nắp, kề cái miệng ngái ngủ vào điện thoại với giọng thảm thê:
- A…lô! – Đầu nó gục gục.
Nhưng tín hiệu từ đầu dây bên kia khiến nó tỉnh hẳn, tỉnh còn hơn cả…ruồi!
- Kin! Bây giời Kin hãy im lặng, hãy im lặng chỉ để nghe Bun nói mà thôi.
Nó nuốt nước bọt:
- Bun biết Kin đang giận Bun, rất giận là đằng khác. Nhưng, thực sự Bun không cố ý. Chỉ là…. chỉ là Bun không thể kiềm chế….Bây giờ, Bun muốn nói một sự thật, một sự thật mà bấy lâu nay Bun không dám nói: Bun thích Kin….Kin chỉ biết thế là được. Thôi, Kin ngủ đi, mai gặp.
Tín hiệu đột ngột bị cắt đứt…
Lần này thì nó tỉnh tuyệt đối, mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, số vừa đến là số lạ hoắc, đơn giản là vì nó không phải là Kin, dù buồn ngủ đến mấy thì nó vẫn đủ khả năng để nhớ tên mình là gì. Phải! Nó là Lam. Không phải Kin.
Thế là nó cười một mình. Một cuộc điện thoại kì quặc và nó vô tình trở thành người được tỏ tình bất đắc dĩ. Tội nghiệp thằng nhóc tên Bun nào đó. Nghe qua giọng nói có vẻ phải khó khăn lắm mới thốt được ra. Ai dè lại không đúng đối tượng. Haizzz…Nói đoạn nó quăng cái di động vào góc giường và tiếp tục ngủ. Nhưng tình hình là nó không ngủ được nữa. Vậy là thêm một đêm nữa làm cú vọ…
Sáng mai lại nó gật gà gật gù trên bàn ăn, kết quả của một đêm thức trắng. Nhìn đôi mắt thâm quầng như bị ai bum vào, mẹ nó nhăn mặt:
- Con làm gì mà mắt trông như cú vọ thế?
- Đêm qua con không ngủ!
Mặt mẹ nó bỗng bừng sáng rực:
- Ôi! Con gái yêu của mẹ bữa nay đã biết thức khuya học bài rồi cơ đấy!
Nó ngán ngẫm không trả lời. Cứ để mẹ nghĩ như vậy cũng được.
- Chào mẹ con đi học!
- Ừ!
Nó lăn tăn leo lên chiếc xe đạp điện mà nó cho là “ cà tưng” được ba rước về từ nhà cậu. Vì sự đểnh đoảng bẩm sinh mà nó làm mất con ngựa sắt yêu quý để rồi phải xài con ngựa điện này.
Mười lăm phút sau nó “ đáp” trường.
Khó khăn lắm nó mới tìm thấy nhà giữ xe. Chỉ mới vào trường này không được ba tuần nên việc này cũng hoàn toàn bình thường. Nhưng trường nó học thì không bình thường chút nào.
Nghĩ đến đó thôi là nó lại thở dài. Nó không thích thế. Nếu không vì cái kì vọng quá lớn của gia đình thì nó muốn học ở một trường bình thường hơn.
Nó chậm rãi bước lên cầu thang. Tính cách nó vốn dĩ không trầm trầm như bây giờ nhưng môi trường thay đổi nên cái phần quậy phá trong người nó cũng phải nén xuống. Điều này khiến nó bực mình. Và vì bực mình nên nó bước mạnh hơn nhanh hơn mà không để ý gì đến xung quanh…..
Bốp….!!!!!!!!!
Hậu quả của sự bực mình không đúng lúc…
Nó vừa va vào một ai đó…
Vừa lấy tay xoa xoa trán vừa ngẩng lên toan xin lỗi thì nó giật thót mình khi nhìn thấy kẻ la hoắc đứng đối diện cũng đang nhăn nhó xoa xoa bả vai sau cú chạm đầu bạo lực.
- Đụng phải “ thứ dữ” rồi! – Nó lầm bầm.
Nguời đối diện nhìn nó bằng một ánh mắt không thể “ dã man” hơn:
- Hix! Sorry! Mình không cố ý, mình……
Nó chưa nói hết câu thì đã nhận được một chỉ tay thẳng vào mặt. Kẻ đối diện vẫn nhìn nó chằm chằm. Mặt Lam biến sắc, nó chỉ mới vào trường không lâu, nó không muốn mình bị ghi tên vào danh sách những nhân vật “ cần được quan tâm và lưu ý”.
- Cậu đã va vào tôi, tôi không muốn có lần thứ hai!
Đó là tất cả những gì nó nghe được từ miệng của tên đứng trước mặt và cao hơn nó một cái đầu:
- Ơ! Mình…..
Chưa kịp để nó nói trọn câu thì tên trước mặt đã đút hai tay vào túi quần và đi thẳng. Tai xì khói, nó quay lại nhìn, miệng lầm bầm:
- Đúng là “giống hotboy”, tên nào tên nấy cũng bị bệnh “ đu cột điện”.
Nó chỉnh lại đồng phục, nhìn thấy chiếc váy ngắn khiến nó thêm nản lòng. Cuộc đời này nó ghét nhất là phải mặc váy. Nó ghét cái việc phải khoe cặp đùi cong vòng và to tướng của mình cho thiên hạ “ngắm nhìn”. Trời hôm nay se lạnh làm chân nó co rúm lại. Sau một hồi hà hơi lấy sức, nó lê từng bước vào lớp
- Hôm nay sao cậu đi sớm thế?
Tuyết, con nhỏ cùng bàn, người bạn duy nhất mà nó quen từ ngày đầu bước chân vào đây lên tiếng hỏi thăm. Nó chỉ cười nhẹ:
- À! Hôm nay tự dưng muốn đi sớm thôi!
Lớp nó học phần lớn đều là con của thương gia địa vị cao, đó cũng nguyên nhân giải thích cho việc tại sao toàn bộ lớp này đều muốn thi vào Kinh tế – nghĩa là sẽ nối nghiệp gia đình. Chỉ mình nó là lạc loài…..Ba mẹ nó đều là giáo viên, nhưng nó lại muốn làm giám đốc!
Giọng chàng lớp trưởng dội như bom tấn:
- Cả lớp đứng!
Thầy giáo dạy Văn đủng đỉnh bước vào. Và nó là người duy nhất trong lớp…cất tiếng cười .Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó và tất nhiên người bất ngờ nhất chính là thầy giáo.
- Em kia! Tại sao lại cười?
Nó tím mặt.
- Tôi hỏi tại sao em lại cười??
- Dạ! …dạ thưa thầy, em không cố ý, tại…
- Tại sao?
Tuyết nhanh miệng đỡ giùm:
- Dạ tại em vô ý đụng vào eo bạn nên bạn mới bật cười đó thầy!
Đó là một lí do không thể củ chuối hơn nhưng vẫn còn đỡ hơn cái lí do thành thật mà nó dự định nói.
- Các em đang đùa tôi à?
- Dạ không, tụi em không dám, sự thật là em bị nhạy cảm nên cứ ai đụng vào người là em lại bật cười, đây là bệnh…bệnh bẩm sinh, là hội chứng “ hay cười “ đó thầy .
- Bệnh “ hay cười” ư? Tôi chưa từng nghe bao giờ…….các em…
Dù có khó chấp nhận đến mức nào thì thầy vẫn phải chấp nhận cái lí do kì cục mà nó đưa ra, trong lớp có rất nhiều tiếng cười nhỏ bật lên, nó cũng suýt nữa không kìm chế nhưng lần này nó cố gắng hết sức để không tái phạm như khi nãy.
- Tôi tha cho lần này! Nếu còn tái phạm thì xuống giám thị, nghe rõ chưa!!! Cả lớp ngồi xuống đi!
Nó vừa ngồi xuống vừa thở phù phù. Hú hồn. Nó quay sang nhìn Tuyết với nụ cười và ánh mắt cảm ơn.
Bỗng nó thoáng thấy ánh mắt của cậu lớp trường từ dãy bên nhìn sang, cái ánh mắt kì lạ mà vô tình nhiều lần nó đã thấy. Nó ngúc ngắc đầu suy nghĩ nhưng rồi cũng quên béng đi rất nhanh.
Có lẽ lúc nó phá lên cười thì trong lớp ai cũng hiểu nguyên nhân tại sao. Vì thầy giáo có một ngoại hình quá ư đặc biệt ( không tiện nói ở đây), còn nó lại là đứa khá nhạy với những hình ảnh hay câu nói gây cười. Lại một lần nữa nó suýt gây ra tại hoạ vì cái tội vô ý vô tứ của mình!
Ra chơi…
Nó ngồi một mình trong lớp, Tuyết hình như đã xuống căn tin.
Điện thoại reng inh ỏi trog khi nó vẫn còn bặm gặm cho nốt ổ mì đang ăn dở dang.
Nó bật máy, là số của Len, con nhỏ bạn thân đang học trường cũ:
- A lo! Gì vậy nhóc?
- Ức ức………..
Nếu nó không nhầm thì đây là tiếng khóc
- Ê! Mày đang khóc à? Có chuyện gì nữa vậy?
- Ức ức…….! – Đầu dây bên kia vẫn chỉ là tiếng khóc.
Nó bực mình.
- Nè! Nếu mày gọi cho tao chỉ để bắt tao nghe tiếng nấc ức ức thì thôi đi. Tao bực mình rồi đấy, cúp máy đây!
- Khoan! Mày quá đáng! Phải cho tao trút hết thì tao mới đủ bình tĩnh kể cho mày nghe chứ, ức ức….
Nó ngán ngẩm, tính Len là vậy, mít ướt và nhạy cảm.
- Rồi! Nói nhanh!
- Tao……tao bị đá rồi! Ảnh đá tao, đá một cách phũ phàng!
Nó không mấy bất ngờ khi nghe tin này…
- Tao biết thế nào cũng xảy ra cơ sự này mà, ai bảo không nghe lời tao!
- Nhưng tao tức lắm, tao không cam tâm, ảnh nói với tao là vì tao hiền quá nên ảnh chán, ảnh nói không thích tao nữa, ảnh ghét con gái ngoan hiền lúc nào cũng khuôn phép này nọ , lúc nào cũng nai tơ thấy phát ngán. Tao …tao đau khổ quá mày ơi!
- Rõ khùng! Mắc mớ gì mà phải đau với khổ. Mà tên đó dám nói với mày như thế à? Thật quá đáng, không thể tha được!
- Tao …tao rất thích ảnh, tao không sống nổi mất …Hu hu…
- Nè nè! đừng nói bậy! Thằng đó không đáng!
- Ảnh hẹn mai gặp buổi cuối, tao có nên đi không mày, tao …thật sự tao không sống nổi nếu thiếu ảnh mày ơi!
- Đồ điên! Mới mười bảy tuổi đầu mà sao bi luỵ đến mức này chứ! Thằng nào mà đểu giả ngạo mạn thế? Đá con người ta rồi còn bày đặt hẹn hò buổi cuối cùng. Mày đi đi, nếu mày đi thì đừng bao giờ gặp tao nữa.
- Hu hu! ( khóc to hơn) Đồ bạc tình bạc nghĩa! Tao không cần mày nữa! Tao đi chết đây! Hu hu……
Nó lắc đầu, cũng vì cái tính yếu ớt nhạy cảm quá đáng mới hại con nhỏ thê thảm như vậy.
- Thôi thôi! Tao chịu mày luôn. Được rồi, tao sẽ đi cùng mày đến buổi hẹn cuối cùng đó, tao cũng muốn xem thằng đó là thằng nào mà ******** như vậy. Còn mày thì nín ngay cho tao nhờ, nước mắt đâu mà thừa thãi thế. Có gì tối gặp nói tiếp.
Nó dập máy cái rụp, vừa tức vừa thương con bạn. Lúc Len kể với nó chuyện có bạn trai nó đã phản đối quyết liệt. Lão đó nghe đâu hơn Len hai tuổi, sinh viên trường Công nghệ Tin học, quen nhau ở quán cà phê rồi tiến tới yêu đương luôn. Không biết tên kia ra sao nhưng nó biết Len thật lòng thích tên đó, thích theo đúng nghĩa một tình yêu trong sáng và không nghĩ ngợi. Mấy kẻ lừa đảo tình yêu bữa nay thiếu gì. Chỉ tại con bạn nó dại quá mà thôi.
Đang mãi suy nghĩ bỗng dưng mắt nó nổi đom đóm khi bị ăn một cái tát! Nó sửng sờ quay lại nhìn. Kẻ vừa tát nó chính là công chúa nổi tiếng của trường – Hoàng Mỹ. Nó trợn mắt,mặt đỏ bừng.