Một nam sinh vừa nhìn theo bóng lưng một cô gái, yết hầu khẽ đọng nuốt nước miếng một cái ực, cũng không quên khều "đồng bọn" một cái.
- Con mẹ nó, cô nàng đó là ai mà nhìn mê người dữ vậy?
Tên kia cũng nhìn theo bước chân của cô gái, mắt lấp lánh, trên gương mặt tưởng chừng viết nên hai chữ "háo sắc" to đùng.
Nam sinh kia thoáng hiện lên chút kiêng kị, nhỏ giọng nói:
- Thì còn ai ngoài hoa hậu giảng đường của chúng ta - Liễu Tiên Âm.
Nghe đến đó, tên kia cũng vội vả thu vẻ háo sắc trên gương mặt lại, nhưng vẫn không quên chặc lưỡi tiếc nuối:
- Nữ thần không hổ là nữ thần.
Liễu Tiên Âm - một cái tên vô cùng nổi danh ở đại học X. Cô là một cô nàng vừa xinh đẹp, lại sắc sảo thông minh. Cha cô đang là một trong những lãnh đạo cao cấp bậc nhất của thành phố, điều đó khiến không một ai dám đắc tội cô cả.
Tuy hội tụ đủ mọi yếu tố ưu việt là thế, nhưng cô không hề kiêu căng, ngược lại luôn hòa nhã, dịu dàng đối với mọi người xung quanh. Vậy nên, không chút nào khó hiểu khi cô trở thành tình nhân trong mộng của hầu hết các nam sinh.
Đến khi đã đi khuất tầm nhìn của mọi người, Tiên Âm mới cong môi, tạo nên một nụ cười nghịch ngợm. Hừ, quả nhiên bọn đàn ông chẳng ai có thể kháng cự được sức hấp dẫn của bổn tiểu thư đây. Thế nào trong số bọn chúng cũng có vài tên bắt đầu tâm hươu ý vượn.
Nghĩ đến đây, hạ thân cô có chút ướt. Cô đảo mắt nhìn một vòng, rồi tiến đến thư viện cách đó không xa.
Sau khi xuất trình thẻ thư viện, cô bắt đầu chọn lựa một giá sách vắng lặng. Đây là khu vực sách triết học, trong trường hợp thông thường thì sẽ chẳng ai thèm bén mảng đến. Mắt cô hơi lóe sáng, nhưng vẫn tư thế tao nhã ngày thường, cô chậm rãi tiến đến, tùy tiện chọn một cuốn sách cầm lên tay.
Sau khi "diễn" được một thoáng, cô cẩn thận lắng nghe, phát hiện vài giá sách xung quanh đều không có người bèn bắt đầu "hành động". Đôi tay thon thả như búp măng non của cô bắt đầu làm càng quấy, di chuyển trên cái cổ mềm mại nhỏ nhắn rồi luồn qua lớp áo thun hơi rộng rãi, tấn công một quả đào tiên.
- Ưm..
Cô rên rĩ khe khẽ, lực đạo xoa nắn càng lúc càng tăng mạnh. Gương mặt xinh đẹp cũng trở nên phiếm hồng vì kích thích phải chịu, khiến nàng thoạt nhìn như yêu tinh đang dụ dỗ người ta sa đọa.
Thế là ngay trong thư viện, có một cô gái đang đứng tựa vào kệ sách, tay luồn vào áo xoa nắn hai gò bồng đảo cao ngất của mình. Gương mặt cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn màu hồng phấn không ngừng đóng mở phát ra những âm thanh gợi tình. Đôi mắt vốn trong trẻo, bình lặng như nước hồ thu cũng trở nên yêu dị đến kì lạ. Nếu để gã đàn ông nào nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ không kềm chế được, chạy đến đè cô xuống mà hung hăng một phen.
Xoa nắn hồi lâu vẫn không khiến Tiên Âm thấy thỏa mãn, ngược lại càng làm quần lót của cô thêm ẩm ướt vì yêu dịch. Cô trả cuốn sách về chỗ cũ, đưa tay vén chiếc váy chỉ dài đến đầu gối lên, rồi đưa ngón tay đến, di chuyển tới lui trên chiếc quần lót đã ướt.
Hành vi đó càng khiến hai cánh hoa co bóp đến lợi hại, dâm dịch cũng chảy ra ngày càng nhiều. Động tác trên tay của cô cũng trở nên nhanh hơn, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng đến lợi hại. Cho đến khi chiếc quần lót gần như ướt đẫm, cô mới dùng tay còn lại cởi nó ra, để ngón tay của mình được tiếp xúc trực tiếp với hoa nguyệt.
Mất đi lớp vải cản trở, những ma sát bên ngoài hang động càng khiến Tiên Âm nhận được nhiều kích thích hơn nữa. Ngón tay cô càng lúc càng không an phận, di chuyển đến và đè trên âm đế, tiến một chút vào trong hang động mềm rồi lùi ra. Tuy vậy, càng lúc tốc độ của cô càng nhanh, khiến kích thích nhận được cũng vì thế mà phóng đại.
- A... a...
Không thể tự khống chế chính mình, âm thanh rên rỉ đứt quãng của cô vang lên càng lúc càng lớn. Thế nhưng, Tiên Âm bất ngờ nghe tiếng bước chân loáng thoáng, vội vả cắn môi và tăng tốc độ tay. Kế tiếp, cô loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện:
- Có phải cậu cần mượn cuốn này hay không?
Biết có một nhóm người sắp đến gần, dây thần kinh của cô càng thêm căng thẳng nhưng vẫn không dừng tay lại. Phản ứng bên dưới cũng kịch liệt hơn, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, báo hiệu sắp đạt đến cao trào.
- Ưm.
Không cách nào kềm lại được, cô bật ra một tiếng rên khe khẽ. Toàn thân cô run lên, tim đập càng mạnh, đầu óc một mảng trắng xóa. Nhìn mấy ngón tay đã ướt đẫm, cô biết mình lại một lần nữa đạt được cao trào.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn khiến Tiên Âm vội vả điều chỉnh lại trang phục, lấy khăn giấy trong túi lau tay cho sạch sẽ. Sau đó, cô tùy tiện cầm một quyển sách đưa lên trước mặt, làm như là đang đọc, toàn thân yếu ớt vô lực một lần nữa dựa vào kệ sách sau lưng.
Ngay lúc đó, nhóm người kia cũng đi đến, nhưng chỉ lướt qua thôi. Một lẽ dĩ nhiên, không một ai trong số họ để ý đến cô gái đang dựa vào tường, người run khe khẽ đó.
Nhìn đám người đã đi khuất, Liễu Tiên Âm thở phào nhẹ nhõm, gương mặt vốn đỏ ửng cũng dần dần bình thường. Trên môi cô một lần nữa hiện lên nụ cười dịu dàng thường ngày, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia kì dị:
- Suýt chút nữa thì lộ, nhưng thật là quá kích thích.
Cô không vội di chuyển, vì biết rằng nếu mình đi ra ngoài với đôi chân mềm nhũng thì kẻ điên cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Vậy là cô tiếp tục tựa người vào giá sách để dưỡng sức, mắt cũng hơi nhắm lại nhớ đến toàn bộ quá trình mình chạm đến sung sướng vừa rồi.
Khoảng nửa giờ sau, hoa khôi trường X - Liễu Tiên Âm mới rời khỏi thư viện. Vừa ra khỏi, cô bất ngờ gặp phải một đám nam sinh. Cô nở một nụ cười tươi như thường lệ thay cho lời chào dành cho những người không quen biết rồi bước vội đến cổng. Lúc nãy, cô đã điện thoại cho tài xế riêng, chắc giờ người ta cũng đến rồi.
Nụ cười của Tiên Âm khiến hầu hết bọn họ đều ngẩn ngơ, lâm vào trạng thái "chết đứng". Thật ra, điều này không phải vô tình, mà là thói quen "thích rải đào" của cô. Tuy nhiên, có hai người trong số đó thì lại là ngoại lệ, hoàn toàn miễn dịch trước "yêu pháp" của cô.
Một gã nhếch môi, tạo nên nụ cười yêu dị, một người khác vẫn vẻ mặt lạnh nhạt như băng nhưng loáng thoáng trong đôi mắt lại thấy lửa giận đang bừng cháy. "Cô gái chết tiệt, tôi vừa rời khỏi em bao lâu, em đã học đòi quyến rũ nam nhân rồi?" Đương nhiên, tất cả những việc này, Tiên Âm hoàn toàn không hay.