Thượng Phẩm tám tuổi bình thản lấy bánh ngọt trong hộp đựng thức ăn đưa cho cô bé, tiện tay sửa lại mái tóc rối của cô. “ Tiểu Hồ Đồ, là bánh, không phải pánh.”
“Ừm…” Tiểu Hồ Đồ ậm ừ ừ một tiếng, nhét bánh ngọt vào mồm, môi dính đầy bơ.
Thượng Phẩm rút khăn giấy lau sạch miệng cho cô bé.
Tiểu Hồ Đồ ăn xong buồn ngủ, đầu nhỏ gục thẳng vào ngực Thượng Phẩm. “Hi hi hi… sướng… ghê…”
Thượng Phẩm nhấn chuông gọi nữ tiếp viên hàng không xin tấm chăn đắp cho Tiểu Hồ Đồ, vuốt tóc cô bé, dỗ cô ngủ.
Đồ Nghiêm xem xong giấy tờ, nhìn bộ dạng con gái được chăm sóc cẩn thận liền ghé sang vỗ vỗ vai Thượng Phẩm. “Tiểu Quái Thú, con gái mẹ thế nào?”
Thượng Phẩm quan sát mẹ nuôi một cách nghiêm túc rồi gật đầu, trả lời: “Khá hơn mẹ nuôi.”
“Tên nhóc con!” Đồ Nghiêm trợn mắt.
Thượng Phẩm không hề sợ, cúi đầu ngắm Tiểu Hồ Đồ đã say ngủ.
Năm đó, cậu tám tuổi, không hiểu tình yêu là gì nhưng trong tâm trí luôn tồn tại một cô gái tên Hồ Tiểu Đồ. Năm đó, cô ba tuổi, nhận thức còn chưa rõ nhưng đã bắt đầu ỷ lại vào Tiểu Quái Thú.
Thượng Phẩm và Hồ Tiểu Đồ từ nhỏ đã luôn phải đi đi về về giữa Newyork – Trung Quốc, Trung Quốc – New York.