Sau tiết tự học buổi tối, trong lớp lúc này văng vẳng tiếng kêu ai oán.
Nhất Trung ( trường THPT số 1) huyện Thanh Khê có một truyền thống, khai giảng không phát sách mà phát đề, mỗi tiết một đề. Mỹ danh là để hỗ trợ học sinh ôn tập kiến thức, nhưng nói trắng ra là cảnh cáo mọi người chuyển trọng tâm lên học tập. Vậy nên, bộ đề thi này mỗi năm đều khắc sâu kí ức trong lòng đám học sinh.
Tưởng Lạc đang thu gọn túi bút thì nghe thấy Mập Mạp Hồ Thiên Dực, cùng với Bản Đăng đang so đáp án.
Mập Mạp: " Câu đầu tiên tớ chọn B."
Bản Đăng: "Tớ thì chọn C."
Mập Mạp: "Câu hai tớ chọn A."
Bản Đăng: "Tớ chọn D."
Mập Mạp gãi gãi đầu: "Câu ba tớ chọn A"
Bản Đăng: "... B mà"
Tưởng Lạc:......
Tưởng Lạc dọn xong sách vở vào cặp rồi mà hai con người này vẫn đang so đáp án, nhưng mà lúc này họ đã so đến câu mười hai rồi và cuối cùng cả hai cũng có một lần đáp án giống nhau – câu mười hai đều chọn A.
Cậu đến chào tạm biệt hai tên ngốc này: "Tớ đi về trước đây." Nhưng lại bị Mập Mạp gọi lại "Lạc Lạc, cậu đừng đi đường ở phía sau trường, đừng quên là thằng cháu nội ở Kiến Trung nói hôm nay sẽ đợi cậu ở chỗ đó"
Thằng cháu nội ở Kiến Trung trong miệng Mập Mạp ấy là chỉ Trương Kiến Thiết học cùng trường cấp hai bọn họ. Bởi vì trông người cao lớn to con, lại từng luyện chút võ thuật nên được mệnh danh là đầu gấu Thanh Khê không đối thủ. Tưởng Lạc trông vẻ bề ngoài là một thư sinh yếu ớt lẽ ra không nên có bất cứ qua lại nào với tên Trương Kiến Thiết này. Nhưng trớ trêu là vào kì nghỉ hè, khi cậu cùng bạn học đi chơi thì tình cờ nhặt được một cái ví tiền liền đứng tại chỗ chờ đợi cuối cùng cũng trả lại được khổ chủ làm rơi đồ - Tống Y Y cũng chính là hoa khôi trường cấp hai Kiến Trung của bọn họ.
Ban đầu, Tưởng Lạc cũng chẳng đặt chuyện này trong lòng, nào ngờ Trương Kiến Thiết đột nhiên tới tìm cậu. Lần đó, ở trước cửa tiểu khu của cậu, tên này mặc cái áo ba lỗ trên cánh tay trái phải xăm toàn là thanh long bạch hổ, vác theo cây gậy sắt to hệt cái cột nhà, đứng trước mặt cậu mà chất vấn: "Thằng oắt con! Cái dạng như mày mà cũng dám theo đuổi vợ tao à?"
Trước tình huống như vậy Tưởng Lạc còn chưa kịp hé răng nửa lời thì bác bảo vệ của tiểu khu đã cầm đèn pin chạy lại. Thấy vậy Trương Kiến Thiết bị dọa sợ, trực tiếp chuồn êm.
Tưởng Lạc chưa từng gặp hắn bao giờ nên cũng chỉ coi hắn là tên đần từ đâu xông ra thôi, cũng chẳng cho là chuyện gì to tát. Vừa vặn này hôm sau cậu phải đi trại hè, đến hôm qua mới về nên cũng không biết sự tình phát triển sau đó. Kết quả hôm nay đến trường học, tên Trương Kiến Thiết kia lại truyền lời cho cậu rằng muốn cùng cậu quyết một trận tử chiến, bảo Tưởng Lạc tan học thì ra rừng cây nhỏ phía sau trường chờ hắn.
Trông thấy bộ mặt kinh ngạc của Tưởng Lạc, Mập Mạp mới tốt bụng giúp cậu phổ cập tình hình. Đại khái là Trương Kiến Thiết thích Tống Y Y, mà cô nàng này từ sau khi gặp được Tưởng Lạc liền "phi quân bất khả", vừa gặp đã say Tưởng Lạc. Tình tiết chính là máu chó như thế đó:D
Nhưng Tưởng Lạc lại không nuốt nổi xô máu chó này, cậu căn bản không muốn đi quyết chiến gì gì đó liền nói với Mập Mạp: "Cậu giúp tớ chuyển lời tới Trương Kiến Thiết là tớ đối với hắn và cả Tưởng Y Y chẳng có tẹo hứng thú nào, trong mắt tớ chỉ có đại học Thanh Hoa thôi. Với lại, cậu – Mập Mạp, đã bỏ qua nhiều lần cảnh cáo, lại tiếp tục gọi tớ là Lạc Lạc thì tớ xin thông báo với cậu luôn rằng đề vừa rồi cậu làm chỉ đúng vỏn vẹn có ba câu thôi."
Nói xong cậu đeo cặp sách ra về, để lại sau lưng tiếng kêu ai oán của Mập Mạp: " Vãi!!! Tớ nai lưng ra làm đề thế mà chỉ đúng có ba câu!!!" Còn Bản Đăng lại vui mừng khôn xiết: " Nói vậy không phải là tớ đúng tận mười câu rồi sao. Hahaha mình cuối cũng cũng quật khởi rồi."
Tưởng Lạc:....
Không thèm để ý hai tên này nữa, Tưởng Lạc đi nhanh khỏi cổng trường rồi đi sang phố ẩm thực bên cạnh ăn đồ nướng.
Huyện Thanh Khê là thiên đường đồ nướng trứ danh, lúc này lại vào đầu tháng chín là lúc thích hợp để ăn nướng. Toàn bộ đường phố, hai bên vỉa hè nơi nơi đều có các dãy bàn ghế, cứ ba bước là có một hàng quán, bốn phía nhộn nhịp người người dìu già dắt trẻ tới ăn bữa khuya, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn hấp dẫn biết bao. Thế nên người xếp hàng mua đồ rất đông, Tưởng Lạc đứng sau một bác gái gọi mấy xiên nướng rồi lui sang bên cạnh vừa chờ vừa gửi wechat cho ba mình: "Con vừa tan học rồi, ba đến chưa?"
Ba cậu trả lời lại rất nhanh: "Ba tới rồi, có cần ba cử người ra đón con không?"
Tưởng Lạc đưa mắt nhìn dòng người tấp nập, liền từ chối: "Thôi ạ, nhiều người, tai vách mạch rừng".
Ba luôn rất để tâm đến cảm xúc của cậu thấy vậy liền nhắn một chuỗi dài: "Lạc Lạc, ba cũng không thích như vậy nhưng an toàn là trên hết. Chờ điều tra rõ ngọn ngành, chúng ta có thể thoải mái không kiêng dè gì mà ra đường rồi."
Tưởng Lạc đương nhiên hiểu rõ, chuyện này chỉ là bất đắc dĩ thôi. Lúc đó khi cậu xảy ra chuyện, ba mẹ hận không thể đồng hành cùng cậu mọi lúc mọi nơi, đối với cậu mà nói cậu cũng muốn được sống an ổn, cùng ba mẹ trải qua những ngày tháng bình yên. Nên là tuy rằng không muốn sống những ngày tháng xa cách ba mẹ, mai danh ẩn tích nhưng cậu vẫn phải áp lại những cảm xúc đó. Nghĩ rồi cậu nhắn lại với ba: "Con có gọi cho ba mười xiên dê nướng, cho nhiều ớt cay."
Hiển nhiên ba cậu vẫn luôn cầm di động chờ cậu hồi đáp, chỉ mất vài giây để trả lời: "Vẫn là con trai quan tâm ba, được rồi lát nữa gặp lại, con chú ý an toàn.'
Lại là an toàn.
Tưởng Lạc thở dài, cũng không biết bọn bắt cóc chết tiệt kia bao giờ mới sa lưới, cậu sắp bí bách chết đi rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại an toàn đúng là rất quan trọng. Cậu theo thói quen nhìn lướt qua bốn phía, lúc này đều là người ra ăn bữa khuya, mọi người tôi uống rượu của tôi, anh chém gió của anh chẳng ai để ý đến cậu ở đây. Riêng chỉ có... Tưởng Lạc rời tầm mắt đến một bàn bên cạch cách cậu không xa.
Quán nướng này tên là Ngọc Thành, là tiệm đắt khách nhất huyện Thanh Khê, mỗi ngày đều hết chỗ muốn ăn cái gì thì phải đến trước xếp hàng. Nhưng lúc này, rõ ràng còn nhiều người chờ chỗ trống vậy mà đám người bên kia lại dư ra tận vài bàn. Việc này chứng tỏ điều gì? Đám người này, chọc vào không nổi!
Thật ra điều này rất dễ nhận thấy, tháng chín ở huyện Thanh Khê vẫn còn lưu lại cái đuôi của mùa hạ chưa qua hẳn, mọi người ai nấy đều áo phông quần đùi, riêng bọn họ cả một bàn toàn vận tây trang đen rồi giày da, trước ngực còn cài kính râm, nghĩ bằng đầu ngối cũng biết bọn này là xã hội đen. Người bình thường thấy họ, tránh đi còn không kịp. Tưởng Lạc cũng vậy, thậm chí cậu còn mẫn cảm hơn nhưng mà cậu muốn dời mắt đi mà dời chẳng được.
Bàn bên đó ngoài mấy tên tây trang dày da quái gở thì còn có thêm một người đàn ông nữa. Người nọ thoạt trông tầm hai lăm hai sáu tuổi, bộ dạng rất không dễ trêu chọc: mày kiếm, môi mỏng nom rất cương nghị, khóe miệng lại hơi cong xuống kết hợp với khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc kia, nào chỉ đẹp trai mà còn rất ngầu khiến Tưởng Lạc không dời mắt được.
Đây không phải là hình mẫu nam thần lý tưởng của cậu sao. Tim cậu đập nhanh dịch chuyển tầm mắt từ từ nhìn xuống dưới. Đối phương mặc một chiếc áo phông màu đen, lộ ra cánh tay thon dài nhưng hữu lực. Càng hướng tầm mắt xuống càng thấy rõ hơn vòng eo ẩn hiện bị che lấp phần nào bởi bóng dáng của những người khác. Chỉ riêng đôi chân dài là lấp trọn được tầm mắt cậu mang theo cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Tưởng Lạc ước chừng người đàn ông này cao tầm trên dưới 1m85, quan trọng nhất là chân hắn rất dài!!! Cũng không biết dài bao nhiêu?
Nghĩ vậy cậu lại nhịn không được mà liếc sang, kết quả người đàn ông đó đột nhiên ngẩng đầu tầm mắt hai người giao thoa. Tưởng Lạc liền cúi đầu, đợi chút nữa lại trộm ngắm tiếp là được.
Lạc Sinh Bạch đang nhẫn nhịn mà cùng bạn học cũ uống rựu, hắn lần này đến huyện Thanh Khê chủ yếu vì tìm người nhưng không biết tại sao rõ ràng mọi bằng chứng đều hướng đến rằng vị nữ bác sĩ họ Tưởng kia sinh sống ở huyện Thanh Khê này, vậy mà tìm thế nào cũng không được.
Với kinh nghiệm rong ruổi thương trường nhiều năm, hắn hiểu rõ tình huống này là có người cố tình che dấu tin tức của đối phương. Mà với bản lĩnh như vậy, người đó ở địa phương này chắc chắn có tài nguyên vô cùng to lớn. Vậy nên phép vua thua lệ làng hắn cũng không có ý định đi mãi trên con đường mòn mà chẳng có đích đến này, liền chuẩn bị trở về nghĩ cách khác không ngờ nửa đường gặp lại bạn học cấp ba của mình – Triệu Hổ.
Bọn họ hồi cấp ba không tính là thân thiết gì. Hắn nhớ mang máng tên này thời điểm tuyên thệ trước khi xuất quân* có thề rằng sau này phải làm một người có văn hóa, lúc đó mọi người còn khích lệ gã bằng một tràng pháo tay. Sau này Triệu Hổ thi đỗ một trường đại học nào đó chuyên nghành kỹ thuật sinh vật, những tưởng gã đã thực hiện được mong muốn của ba mình nào ngờ nghành học của gã lương thưởng chẳng được bao nhiêu. Triệu Hổ vòng tới vòng lui cuối cùng trở về nối nghiệp ba làm bảo vệ công ty.
(* nguyên văn chỗ này là 誓师 mình tra là tuyên thệ trước khi xuất quân, nhưng hơi băn khoăn cấp ba thì xuất quân đi đâu được. Mong mọi người góp ý giúp mình với)
Hai người gặp nhau ở quán cơm, Triệu Hổ vừa nghe nói hắn đến tìm người liền vỗ ngực nhận việc cho mình, xung phong tìm người giúp hắn rồi lôi kéo Lạc Sinh Bạch nhậu với gã. Lạc Sinh Bạch cũng muốn tụ họp bạn cũ nào ngờ tên này thấy thế liền kéo nguyên cả đám người đến. Triệu Hổ đắc chí giới thiệu: "Những người này đều là cốt cán của công ty tôi, lão Bạch tôi nói cho ông biết, cả cái huyện Thanh Khê này người nào mà họ tìm không ra thì ông cũng đừng tìm làm gì nữa cho mệt."
Lạc Sinh Bạch nghe vậy cũng không từ chối. Nhưng mấy người này cũng quá là dã man luôn, rượu trắng hơn năm mươi độ mà họ nốc như nước lã vậy, hết người này đến người khác đến chúc rượu hắn, tuy đã từ chối không ít nhưng xem ra vẫn thấy chếnh choáng say.
Nhân lúc đám người này đang chén anh chén em mà kính nhau, Lạc Sinh Bạch ngẩng đầu lên nghỉ ngơi một chút, lại bất ngờ đối mắt với cậu bạn nhỏ kia. Cậu trai vẻ ngoài trắng nõn sạch sẽ, mi thanh mục tú, không nhìn ra tuổi tác thật, đại khái chắc tầm mười bảy mười tám đi. Trên người tuy khoác đồng phục nhưng chẳng biết là trường nào. Có điều cảm giác đầu tiên cậu đem lại chính là một học sinh ngoan.
Hắn nhìn sang bên đó, cậu nhóc kia liền cúi đầu xuống. Còn tưởng rằng cậu ngại ngùng nên hắn cũng không để ý, nào ngờ lát sau cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lại xuất hiện vì thế hắn lại quay đầu sang quả nhiên cậu nhóc vẫn đang thoải mái đánh giá hắn.
Cái biểu cảm kia thật sự quá tự nhiên, cứ như là hắn sinh ra là để cho cậu nhóc ngắm vậy. Lạc Sinh Bạch cũng cảm thấy thú vị, nhóc con này da mặt cũng dày gớm!
Lúc này, Triệu Hổ nâng ly chúc rượu hắn: "Lão Bạch, năm xưa ông ở trường mình phải nói là một nhân vật sừng sỏ, nói chuyện với ông thôi tôi còn thấy ngượng rồi thế mà lại gặp lại nhau ở đây, quả là có duyên. Nào nào nào tôi kính ông...."
Gã nói được nửa chợt phát hiện ánh mắt của Lạc Sinh Bạch, nương theo đó thì thấy Tưởng Lạc đang đứng ở cửa quán nướng. Ánh đèn mông lung cùng với làn sương khói lượn lờ từ bếp nướng, mang theo ba phần dáng dấp, ba phần khói sương, bốn phần ý say mà phác họa con người ta, huống chi Tưởng Lạc nào chỉ có ba phần tướng mạo. Triệu Hổ đánh giá một lúc bèn ngả ngớn huýt sáo: "Này! Cậu bạn trông xinh trai phết đấy"
Lạc Sinh Bạch cau mày, quay đầu liếc Triệu Hổ. Tên này chắc hẳn là say rồi, khác hẳn với lúc ở khách sạn trông còn nghiêm túc đàng hoàng. Không giống giờ đây, giọng điệu gã nhuốm màu ngả ngớn: "Ở Thanh Khê này kiếm đâu ra mỹ nhân như vậy chứ? Để tôi đi hỏi thăm xem nhé~"
Gã nói đặng muốn đứng dậy, Lạc Sinh Bạch ngay lập tức túm chặt lấy gã rồi ấn lại xuống ghế. Triệu Hổ liền bị choáng đến tỉnh rượu hơn nửa. Choáng không phải vì việc Lạc Sinh Bạch cản gã mà là vì sức lực của hắn. Cái tay kia của Lạc Sinh Bạch cực kì tùy ý đặt lên cẳng tay trái của gã. Lúc này, gã cứ như pho tượng vậy, không nhúc nhích được chút nào trong khi gã tự nhận thấy mình là người luyện võ..... Mà Lạc Sinh Bạch lại bày ra tư thế cùng anh em tán gẫu mà rằng: "Chỉ là một cậu nhóc chưa trải đời thôi mà để ý quá làm gì." Nói xong quay sang nói: "Cậu bạn nhỏ, nhìn cái gì thế? Còn không mau trở về học bài?"
Chủ quán nướng từ đầu đã để mắt đến bên này, giờ nghe thấy thế tưởng to chuyện nên vội đi ra, thấy Tưởng Lạc còn là một cậu học sinh thì nhanh tay dúi cho cậu mấy que xiên nướng rồi đẩy cậu ra ngoài khuyên: "Cháu mau đi đi, mấy hôm nữa đừng qua đây, một đám dân anh chị cháu trêu không nổi đâu."
Tưởng Lạc muốn quay lại nhìn nam thần chút nữa lại bị thân hình mập mạp của chủ quán che lại. Ông chủ này cũng thật tốt bụng nhất quyết phải trông cậu đi khuất tầm mắt mới yên tâm. Tưởng Lạc cũng hết cách chỉ đành tiếc nuối cưỡi xe quay về.
Chủ quán thấy lo lắng nhưng Tưởng Lạc thấy cũng bình thường, cậu có thể phân biệt rõ ràng thiện ý và ác ý. Nam thần chắc hẳn không hề tức giận, là do cái gã trông như cái ghế đẩu bên cạnh kia dùng ánh mắt ghê tởm nhìn qua thì nam thần mới lên tiếng.
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Tưởng Lạc tự nhận định: nam thần vừa đẹp người vừa đẹp nết kia đang bảo vệ cậu!
Vừa đạp xe về nhà vừa nghĩ về nam thần của mình cộng thêm cơn gió nhẹ phớt qua của đêm tháng chín, gửi thấy hương vị thì là* quen thuộc khiến Tưởng Lạc cảm thấy đêm nay đẹp hơn mọi đêm khác.
( Thì là Ai Cập 孜然 tên khoa học là Cuminum Cyminum là một loài thực vật có hoa thuộc họ Hoa tán có nguồn gốc từ miền đông khu vực ven Địa Trung Hải tới Đông Ấn. Là một loại cây thân thảo sống một năm, cao khoảng 30-60 cm, với thân cây tạo thành các nhánh nhỏ, dài khoảng 20-30 cm. Lá dài 5-10 cm, là dạng lông chim hay lông chim kép, với các loại lá chét nhỏ như sợi chỉ. Hoa nhỏ màu trắng hoặc hồng, mọc thành các tán. Quả là dạng quả bế hình trứng hay hình thoi, dài 4-5 mm, chứa một hạt. Hạt của thì là Ai Cập tương tự hạt của thì là nhưng nhỏ và sẫm màu hơn.) nguồn wikipedia
(Tóm lại là cây này dùng để nướng thịt nha quý dị)
Ở quán nướng, thấy bóng dáng Tưởng Lạc đã đi khuất, Lạc Sinh Bạch mới buông lỏng tay giống như không có chuyện gì rót cho Triệu Hổ một ly rượu rồi nói "Chúng ta uống tiếp nào, à mà vừa nói đến chỗ nào nhỉ, đúng rồi, đây là duyên phận. Nào nào nào cạn nhé."
Hắn nâng tay, Triệu Hổ phóng mắt nhìn ra phương hướng mà Tưởng Lạc biến mất, lại nhìn thoáng qua Lạc Sinh Bạch, rồi tiếp lấy chén rượu tiếp tục uống.