Tiểu học, Giang Minh Dã hắn nổi tiếng là bá vương trong trường. Chuyên bắt nạt các bạn trong lớp, trong trường.
Cô thật không may khi bị hắn điểm trúng, từ khi gặp cô, hắn ít bắt nạt các bạn khác, chỉ chuyên tâm bắt nạt cô :3 . Cắt tóc bím dễ thương của cô, bẹo má cô đến khóc, hay nắm, giật giật nhẹ tóc cô. Làm cô mếu máo hắn cười rồi mới thôi.
Cấp 2, nhà cô chuyển nhà, cô cũng chuyển trường. Ngày ấy khi chia tay các bạn, cô khóc òa vì vui sướng đã được thoát khỏi ác ma . Hắn lặng lặng nhìn cô:
“Cậu không cần buồn vì phải xa tôi đâu. Chúng ta sẽ gặp lại” Một câu nói của đứa trẻ lên 10 mà cũng đủ làm tất cả mọi người ở đó rùng mình, thầm cầu nguyện cho bạn Tô Tô đáng thương.
Trung học, năm học bắt đầu, cô vui sướng vì thoát khỏi ác ma được một năm, cô dường như quên mất “lời nhắn nhủ “ của hắn lúc chia tay. Thầy giáo giới thiệu hôm nay có bạn mới. Cô chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu
“Tôi đã thực hiện lời hứa với cậu”
Cô nghe thấy, nhìn thấy hắn, nước mắt vỡ òa. Trong mắt mọi người, tưởng cô đang cảm động, nhưng không lâu sau đó, mọi người mới hiểu cô “khóc” vì đau thương cho số phận xui xẻo của mình. Bạn Tô Tô thật đáng thương.
Bắt cô chép bài, dọn vệ sinh thì ở lại cùng cậu, đi học phải chạy theo cậu, hở tý là vò mái tóc đẹp đáng thương của cô rối bù, xử lí hết thư tình của nữ sinh đưa anh... Khi cô bệnh không đi học, cả lớp bị phủ một màn sương lạnh buốt từ ai đó đang khó chịu phát ra.
Mọi người cảm khái, đồng chí Tô Tô phải mau khỏi bệnh, chúng tôi cần cô cứu vớt.
Lên cao trung, cô cũng chẳng cười được, số cô thật khổ à, lại học trúng lớp tên ác ma. Cô thật sự nghi ngờ không biết Hiệu trưởng trường này có ăn hối lộ của gia đình hắn không. Mà sao hắn xuất sắc, thông minh vậy lại chọn trúng lớp quèn của cô *lệ rơi đầy mặt à*