Edit by Shmily
-------------------------------
Thành phố H, phố Thiên Hà, đối diện nhà của Tần Niệm là một dãy biệt thự khí phách.
Đình viện kiểu Trung Quốc với đường nét độc đáo, được giấu dưới những gốc cổ thụ um tùm.
Núi giả, hoa viên, nhà thủy tạ, hành lang dài tôn nhau lên, ở trong cái thành phố ồn ào náo động này mở ra một vùng đất yên lặng, tĩnh mịch.
Kinh tế của thành phố H lạc hậu, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể phát triển tốt được, mấy sản nghiệp vừa mới ngoi đầu lên liền ngay lập tức phải phá sản.
Nói là thành phố, thực tế thì chẳng khác cái trấn nhỏ là bao.
Biệt thự phố Thiên Hà được xưng là kiến trúc cao cấp nhất ở nơi này, tựa như một quả trứng phượng hoàng nằm trong cái ổ gà, lấp lánh tỏa sáng.
Mà nhà của Tần Niệm bên trong tiểu khu An Trí này chính là một cái công ty với quy mô không hề nhỏ.
Ba của cô từng làm ở đây, sau đó công ty đóng cửa, bị bán cho chủ đầu tư, trước đó cũng đáp ứng chia cho công nhân trong xưởng một phần chiết khấu, ba của Tần Niệm liền lấy giá thấp mua một căn rộng 90 mét vuông, ba phòng hai sảnh và một phòng xép nhỏ.
Kết quả là, trong đường phố Thiên Hà, đình viện trang trọng thanh nhã kiểu Trung Hoa cùng chen chúc với những ngôi nhà trong tiểu khu An Trí, hình thành một giải phân cách rất rõ ràng.
Tiểu khu An Trí phần lớn là nơi ở của con gái của công nhân viên chức của nhà xưởng trước đó.
Tần Niệm vừa mới lên lớp một, tuổi tác có sự chênh lệch lớn với bọn họ, không chơi được với nhau, những đứa trẻ lớn hơn cũng không thích đưa cô đi chơi cùng.
Khi còn nhỏ lòng tự trọng không quá mạnh, luôn thích bám đuôi theo bọn họ ầm ĩ nô đùa, chỉ lo tìm thú vui cho bản thân.
Hôm nay, vừa đúng là giữa hè.
Các bạn nhỏ ném bao cát chơi đến vã cả mồ hôi, sắc trời cũng đã tối đen, mắt thấy sắp tan cuộc, nhưng không có ai có ý tứ muốn về nhà, không biết là ai nhắc tới trước, nói đến chuyện kỳ quái mới gặp mấy ngày trước.
Một tiếng này, khiến không khí thay đổi.
Tần Niệm ngây thơ mờ mịt, còn không biết chuyện kỳ quái là cái gì, chỉ thấy trên mặt một người chị lớn tuổi thấy được sự sợ hãi, từ đó cũng khiến cho các cô run sợ đến co rúm thành một cục.
Cậu bé kia nhất thời hăng say, hô lên một tiếng, thanh âm quái gở kể về chuyện xưa.
Nói một lúc, lại nói đến hộ gia đình đối diện con phố kia.
"Lâm viên lớn như vậy, lại toàn hoa với cả cây, che khuất cả ánh mặt trời.
Ban ngày nhìn vào thì rất đẹp, nhưng nếu như buổi tối mà ở trong đó, chẳng nhẽ không cảm thấy sợ sao? Tựa như sống trong rừng rú ý." Vưu Tĩnh ôm cánh tay Tần Niệm, "Nếu như chị mà ở đó, buổi tối cũng không dám ra cửa đâu."
Vưu Tĩnh là bé gái xinh đẹp nhất trong tiểu khu An Trí, lớn hơn Tần Niệm 6 tuổi, vừa đúng đậu khấu niên hoa*.
*Đậu khấu niên hoa: Cách gọi của người xưa, ý chỉ tuổi hoa (con gái từ 15-16 tuổi)
Nơi này không thể so với thành phố lớn, trẻ con hiểu chuyện ở đây không nhiều, mặc dù vậy, cảm giác ngây thơ vẫn còn tồn tại, lời nói của cô ấy so với những người khác vẫn tương đối có trọng lượng.
Một câu đó khiến cho các cậu trai nổi lên hứng thú tìm tòi nghiên cứu, ở trước mặt Vưu Tĩnh thể hiện ra khí khái anh hùng lớn gan, xúi giục lẫn nhau, muốn trèo tường vào biệt thự "thám hiểm".
Bên ngoài biệt thự cũng không phải đều là tường cao bịt kín, có một chỗ là được hàng rào vây lên, xung quanh hàng rào quấn quanh rất nhiều dây đằng tinh xảo xinh đẹp, đối diện bên trong là một hoa viên có cái đình hóng gió yên tĩnh.
Khe hở giữa lan can không nhỏ, nhưng tuyệt đối cũng không rộng tới mức mà một người có thể chui qua được.
Đám con trai hấp tấp leo lên, không có chỗ mượn lực, liền dẫm hỏng không ít dây đằng, lá cây rụng đầy đất.
Tần Niệm nhìn đến mức trong lòng run sợ, cứ cảm thấy tiếp tục như vậy thì về nhà sẽ bị bà nội mắng mất, cho nên liền nhỏ giọng mềm mại khuyên can: "Nguy hiểm quá, sẽ bị ngã đó."
Hơn nữa, dẫm hỏng hết dây đằng xinh đẹp của người ta rồi.
Đáng tiếc, ở đây đều là anh trai, chị gái lớn tuổi hơn nhiều so với cô, sẽ không có người nào để ý tới ý kiến của cô.
Tần Niệm nhát gan sợ gây chuyện, không dám tiếp tục đi theo, chỉ muốn đi về nhà, cho nên liền quay đầu ngay lập tức.
"Rầm" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của cậu trai kia, đứt quãng, truyền tới từ bên kia hàng rào...
***
Người ngã ở trong tường vây, Tần Niệm gọi cậu là anh Hổ, học sinh sơ tam*, là tên cầm đầu của nhóm bạn chơi cùng trong tiểu khu An Trí này.
*Sơ tam: Lớp 9
Cậu ta bị ngã gãy chân, không thi kịp kì thi chuyển cấp, bất đắc dĩ tạm nghỉ học một năm.
Gia đình của anh Hổ đòi được một số tiền bồi thường không tệ từ chủ của căn biệt thự này, nhưng mà xong việc rồi, cậu ta vẫn luôn đối với gia đình bên đó chất đầy một bung oán khí.
Nói bản thân bị chậm trễ cả một năm, tổn thất lớn như vậy, một chút tiền bồi thường đó là coi như xong rồi?
Nhân chi thường tình, thường thường thì mọi người sẽ có xu hướng bênh bản thân hơn.
Cho dù bọn họ có nói những lời đúng mực đi nữa thì vẫn càng có thể đổi trắng thay đen.
Dù cho người sai là anh Hổ, nhưng các bạn nhỏ trong tiểu khu lại dần dần quên mất nguyên nhân ngọn nguồn của sự việc này.
Ở trong tiếng kêu than oán giận dong dài mỗi ngày của cậu ta cũng bị ảnh hưởng theo, cứ thế bài xích căn biệt thự ở phố đối diện, đồn đãi vớ vẩn ùn ùn không dứt.
Vừa nói trong căn biệt thự đó là nhà của quan lớn hủ bại, vừa nói đó là một thương nhân lòng dạ hiểm độc, nói rất là hợp tình hợp lý như thể mình biết rất rõ vậy.
Nếu không phải như thế, vậy sao có thể xây lên một căn biệt thự lớn như vậy mà lại ném ở đây không có ai ở? Có tiền cũng không phải tiêu như vậy đi?
...
Cố Từ chính là trong thời kì vi diệu như vậy dọn tới căn biệt thự ở phố đối diện đó.
...
Tần Niệm nhớ rất rõ, đó là vào kì nghỉ hè năm lớp ba vừa mới kết thúc của cô.
Cô được phân công đi mua kem que cho các anh trai chị gái ở trong tiểu khu, sợ kem sẽ chảy, lại vì muốn lấy lòng cho nên sau khi mua xong liền chạy dọc theo bóng râm cạnh tường của biệt thự, một đường chạy như điên trở về.
Đột nhiên không kịp đề phòng, nhìn thấy dưới bóng cây không xa phía trước có một cái gì đó mảnh khảnh vươn ra từ bên trong hàng rào quấn quanh những dây đằng xanh biếc.
Chợt nhìn qua, là hai cái chân đang vô thố giãy giụa, vươn ra khỏi tường, giương nanh múa vuốt mà lắc lư.
Cảnh tượng kia, nếu không phải xảy ra lúc giữa trưa thì Tần Niệm có thể ngay lập tức sợ đến thăng thiên.
Giật mình tránh né nhảy ra phía sau, bị ngã đến dập cả mông.
Người trong hàng rào nghe được tiếng vang, cái chân duỗi ở bên ngoài hoạt động hai cái rồi lại thu lại.
Ngay sau đó, một khuôn mặt trắng nõn để sát vào khe hở hàng rào, miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài.
Ở ngoài hàng rào, cậu bé nhìn thấy Tần Niệm đã ngã ở trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác, liền cười vô hại.
Sau đó vươn một bàn tay ra khỏi hàng rào, vẫy vẫy chào hỏi với cô: "Này ~ đi đâu đó?"
Tần Niệm: "..."
Bộ dáng kia, nhìn có chút đần.
Tần Niệm nhe răng trợn mắt một lúc lâu, sau đó cũng chào một tiếng với cậu, vỗ vỗ bụi ở trên mông bò dậy, khập khiễng đi qua, hết sức ngạc nhiên: "Cậu, sao cậu lại vào được đó?"
Cố Từ ngồi ở bồn hoa bên cạnh, cái chân mảnh khảnh vươn ra khỏi hàng rào, hai tay túm chặt lan can, vẻ mặt nóng lòng muốn ra bên ngoài chơi.
Gương mặt phúng phính thịt còn mang theo chút trẻ con đè ép ở trên lá cây xanh biếc, con ngươi đen tuyền, thanh minh mà trong sáng.
Cậu cảm thấy câu hỏi của cô rất kỳ quái: "Nơi này là nhà tớ, tớ đương nhiên là đi từ cửa vào rồi."
"Nhà cậu??" Tần Niệm chấn động.
Anh Hổ nói, thiếu gia nhà giàu hơn phân nửa đều kiêu ngạo ương ngạnh, cả ngày ăn không ngồi rồi, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui, luôn khinh thường những đứa trẻ có gia cảnh bình thường khác.
Tần Niệm đã từng tin điều đó, bên trong phim truyền hình cũng diễn như vậy.
Cô đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Nụ cười của Cố Từ giống như không chứa một chút tạp chất, y như một thiên sứ thuần khiết, muôn có bao nhiêu vô hại thì sẽ có bấy nhiêu.
Cô mê mang.
Giống như tận mắt thấy được vai phản diện yêu quái trong truyền thuyết lại không dữ tợn ác liệt như trong tưởng tượng của cô, ngoài ý muốn lộ ra chút mất mát.
Càng nhiều hơn chính là thích thú đối với cậu bạn mới này.
"Tớ tên Cố Từ, cậu thì sao?"
Cậu rất nhiệt tình, quả thực giống như người bị lạc ở trong rừng, vất vả lắm mới gặp được con người, hứng thú bừng bừng, "Cậu ở gần đây sao? Đang làm gì thế?"
Tần Niệm bị nhắc nhở, liền nhớ tới cây kem trong túi.
Sốt ruột a lên một tiếng, "Tớ là Tần Niệm.
Không kịp nữa rồi, tớ phải đưa đồ về trước!"
Vừa chạy, vừa chỉ vào tiểu khu An Trí đối diện cậu, "Nhà tớ ở đối diện, lầu ba! Sau này cùng nhau chơi nhé!!"
Cố Từ bị bỏ ở chỗ này, mắt trông mong nhìn cô chạy xa, mất mát đung đưa chân, nhỏ giọng: "Được ~ ~"
Trong tiểu khu không có người bạn nào xấp xỉ tuổi với Tần Niệm, người cách cô gần nhất thì cũng phải hơn đến ba tuổi.
Cho nên khi thấy Cố Từ, cô rất là vui vẻ, nghĩ đem đồ về đưa cho các anh các chị xong rồi về nhà ăn cơm luôn, sau đó sẽ tới tìm Cố Từ chơi.
Tiểu khu An Trí không có chỗ nào để giải trí cả, chỉ có một cái sân bóng rổ cũ nát ở đối diện công ty nhỏ trước kia, dưới bóng cây rậm rạp có một cái bàn bóng bàn bằng xi măng.
Bàn bóng bàn ở ngoài trời trải qua mưa rơi gió thổi, bề mặt gập ghềnh, có chơi được hay không thì phải xem vận khí.
Mấy cậu bé, cô bé vây quanh ở dưới bóng cây, ngươi tới ta đi mà phát bóng, chơi rất hăng say.
Tần Niệm thở d0c hồng hộc chạy tới, đem kem đặt ở bên trên.
Chị Vưu Tĩnh khen cô, cho cô một cây kem, lại quạt gió cho cô mát, ôn nhu nói: "Vất vả cho em rồi."
Tần Niệm vui vẻ lau mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng: "Chị Vưu Vĩnh, em có thể chơi bóng với mọi người không?"
Trừ Vưu Vĩnh ra thì chẳng có người nào để ý tới cô, lười biếng đi lấy kem rồi quay trở lại chơi bóng bàn.
Làm em út trong một đám bạn chơi cùng chính là như vậy, khát vọng được mọi người chú ý, liều mạng muốn làm chút gì đó để có thể dung nhập vào tập thể, để bọn họ có thể đưa cô đi chơi cùng.
Kết quả vẫn là bởi vì quá nhỏ mà bị từ chối, không hợp nhau.
Anh Hổ xua xua tay, đuổi cô về nhà ăn cơm trước: "Mày còn chưa cao bằng cái bàn bóng nữa kìa, hai năm nữa đi ha, hai năm nữa sẽ cho mày chơi.
Bà nội mày vừa mới gọi mày về đó, đi đi."
Tần Niệm cắn cây kem không lên tiếng.
Anh Hổ cũng lười khuyên, đem một cái vợt bóng cũ và một quả bóng bàn nhét vào trong tay cô: "Mày tự luyện trước đi, luyện tốt rồi thì đánh với bọn này, được chưa?"
Tần Niệm liền được dỗ tốt, có đồ chơi mới liền mải mê, quên mất chuyện phải về nhà, ở bên cạnh tự mình tập chơi.
"Sáng nay lúc tớ đi mua đồ ăn với mẹ, hình như thấy phía đối diện mở cửa." Vưu Tĩnh ngồi ở trên cục đá lớn ở cạnh gốc cậy, dùng vợt bóng cái được cái không quạt gió cho mình, "Có phải là có người dọn vào đó không?"
Anh Hổ vừa nghe thấy nhắc đến phía đối diện, ý cười trên mặt liền tắt ngúm: "Sao nào, đại lão gia tới nông thôn tránh nóng à?"
Những người khác đều sợ anh Hổ, trừ Vưu Vĩnh ra.
Cô ấy là con gái, lại còn là một cô gái xinh đẹp, anh Hổ cũng không nỡ hung dữ.
Cô ấy chẳng hề để ý hừ một tiếng, "Anh có không thích thì thế nào, đó là nhà của người ta, người ta muốn ở thì ở."
Anh Hổ ném vợt bóng, không đánh nữa: "Không chấp con gái."
Cậu ta đột nhiên nhăn mặt rời đi, khiến không khí trở nên cực kỳ xấu hổ, chỉ có tiếng bóng bàn rơi xuống đất phát ra tiếng lộc cộc rồi lăn xa.
Tần Niệm chạy tới nhặt bóng.
Vưu Vĩnh đứng lên, dựa vào cạnh bàn bóng, nhìn bóng dáng của anh Hổ, bỗng nhiên quay đầu lại, cười cười: "Các cậu biết vì sao anh Hổ lại ghét gia đình đối diện như vậy không?"
Không phải bởi vì trước đó cậu ta bị ngã gãy chân ở đó sao?
Những đồng bọn nhỏ khác còn rất muốn sống, không lên tiếng, chờ chị đại nói tiếp.
Vưu Vĩnh nói: "Hồi sơ tam anh ta có yêu thầm một cô gái, còn đặc biệt thích, thề rằng nhất định sẽ phải thi vào cùng một trường cấp ba với cô ấy.
Kết quả thì sao...!Ha ha ha, anh ta bị ngã gãy chân, đi còn không được.
Sau đó liền tạm nghỉ học một năm, mà chuyện này nói ra thì rất mất mặt, còn nói cái quỷ gì chứ? Ha ha ha."
Tần Niệm nhíu mày, nghe quá thảm rồi, cô cười không nổi, phồng má lên nói: "Bà nội nói, không được yêu sớm."
Tiếng cười của Vưu Vĩnh đột nhiên im bặt.
Quay đầu, nhìn thấy Tần Niệm đã nhặt bóng trở lại, xấu hổ mà xua xua tay.
Cô ấy quên là Tần Niệm còn ở đây: "Về nhà đừng mách với bà nội em nhé, chị với các bạn nói giỡn thôi, không có ai yêu sớm hết."
Tần Niệm nghi hoặc liếc cô ấy một cái, ngoan ngoãn gật đầu, ôm bóng trở về nhà, hai cái bím tóc được búi lên như tai thỏ theo bước chân chạy chậm của cô mà đung đưa, vui sướng lại ngây thơ.
Buổi chiều, bà nội bỗng nhiên nói muốn ra ngoài chơi, vì thế liền mang theo Tần Niệm tới nhà dì cô ở.
Trong lòng Tần Niệm vẫn còn nhớ Cố Từ, lúc đi ngang qua biệt thự liền thò đầu ra gọi vài tiếng, hy vọng có thể gọi được Cố Từ.
Nhưng nhà cậu quá lớn, chắc hẳn là không nghe thấy tiếng gọi ở ngoài cửa, Tần Niệm thấy rất lâu không có ai ra mở cửa, vì thế liền yên lặng rời đi.
Lúc về đã là hai ngày sau.
Dù của cô nghe nói Tần Niệm thích vẽ tranh, cho nên lúc về liền mua cho cô hộp màu nước 48 màu.
Tần Niệm ôm hộp màu nước lớn đó, còn to hơn so với người cô, món đồ chơi màu sắc rực rỡ đặt trong cái hộp, một đường chạy nhảy, mừng rỡ không thôi.
Đồ chơi mới ở trong tay, đương nhiên là muốn phát huy một phen, cho nên cô liền học theo các họa sĩ lớn ở trong TV, cũng ra ngoài "vẽ vật thực".
Ở trên ban công mở bàn vẽ ra, mở ra hộp màu nước mà cô âu yếm, chuẩn bị sáng tác.
Dùng màu đỏ vẽ mặt trời, màu xanh lá vẽ hoa cỏ.
Đầu bút lông rất thô, không thể vẽ quá tinh tế, nhưng đối với cô cũng đã rất đủ rồi.
Tần Niệm quan sát cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đang xem xét tư liệu sống để vẽ vào tranh.
Ngẫu nhiên thấy được ở một góc bên đường, anh Hổ và hai bạn học của cậu ta vây quanh một cậu bé.
Cậu bé đó rất trắng, quần áo trên người quý khí tinh xảo, ở trong mắt cô có vẻ khá đột ngột.
Là Cố Từ.
Không biết anh Hổ nói gì, bạn học đột nhiên đá vào cổ chân Cố Từ.
Sau đó đá vào bụng cậu, chỉ trong thoáng chốc đã đá cậu té ngã thật mạnh xuống đất, ôm bụng cuộn tròn.
Thiếu niên cấp hai bắt nạt một cậu nhóc tiểu học, chỉ cần nhẹ đá một cái thôi thì đã rất đau rồi.
Tần Niệm bị dọa cho trắng mặt, bỏ bút xuống, kiễng chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Còn may là anh Hổ đã kéo bạn học lại, không tiếp tục đánh nữa, nhưng sắc mặt đám người lại không tốt, hùng hùng hổ hổ nói vài câu tàn nhẫn xong liền rời đi.
Tần Niệm biết bạn học vừa đá người kia, là Lưu Thành nổi danh đầu gấu ở trong trường, cả ngày uống rượu, hút thuốc còn đánh nhau.
Còn từng thu phí bảo kê của đám học sinh lớp dưới, bị người báo cáo, trường học phê bình, cho nên ngay cả học sinh tiểu học như Tần Niệm cũng từng nghe nói tới anh ta.
Tần Niệm rất sợ anh ta, bình thường tháy được đều đi đường vòng.
Cố Từ vừa tới, có lẽ cái gì cũng không biết, không chút cố kỵ cho nên mới xung đột chính diện với anh ta, cho nên bị đánh, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được.
Bà nội không ở nhà, Tần Niệm không có cách nào nói với người lớn, liền vội vàng chạy xuống tầng, vừa lúc gặp phải anh Hổ đi về một mình.
Cậu ta với Lưu Thành tách ra từ cửa tiểu khu.
Tần Niệm liếc cậu ta một cái, bước chân dừng lại, khiển trách: "Đánh người là không đúng."
Anh Hổ lập tức liền hiểu cô đang nói tới cái gì, lạnh mặt quát cô: "Ai cần mày lo?"
Cũng may, tuy rằng thanh danh của cậu ta không tốt, nhưng cũng không cản cô chạy ra ngoài.
Nhưng chờ Tần Niệm chạy ra đường thì Cố Từ đã không còn ở đó nữa.
------------
Shmily: Haizz, sau khi edit bộ [Em tới là để ôm anh] của Xuyên Lan xong thì tui vẫn quyết định quay trở về với thanh xuân vườn trường!!
Bộ [Em tới là để ôm anh] đã được edit xong nha.
Giờ chỉ còn có beta lại và đăng chương theo lịch thui! Hoan nghênh các bạn đến với hố mới của mình~.
Danh Sách Chương: