Sau đó, một tia sét đánh ngang qua.
Khi mở mắt, tiếng cãi nhau kịch liệt vang vọng bên tai.
Bên ngoài cửa, giọng nói của người phụ nữ lạnh như băng: "Dù sao thì Tiểu Nghi cũng thấy rằng cô ta không hợp, chúng ta phải trả cô ta về."
"Dù sao Tĩnh Tĩnh cũng là con gái chúng ta nuôi dưỡng suốt nhiều năm, dù có nhầm lẫn thì chúng ta cũng nên đối xử tốt với nó. Em nhìn xem Tĩnh Tĩnh cũng đã tự sát, hãy để yên cho con bé đi. Gia đình chúng ta giàu có đến thế, không phải không thể nuôi được Tĩnh Tĩnh." Giọng nói của người đàn ông đầy bất lực.
"Tôi không quan tâm, khi con bé được cứu sống, chúng ta sẽ gửi nó trở lại nhà họ Hạ đó. Anh nhớ lại đi những năm qua Tiểu Nghi nhà chúng ta đã sống thế nào."
Người phụ nữ không chịu lùi bước, giọng nói cứng rắn và hăm dọa.
Hai người hoàn toàn không để ý tới cánh cửa phòng bệnh đang mở, trên giường bệnh đã có một linh hồn mới, đồng thời điện tâm đồ cũng nhả một cách kỳ lạ. Người phụ nữ yếu ớt trên giường mở mắt ra, hàng mi mảnh khẽ run, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cô ấy đã sống lại!
Cái quái gì đây!
Sau đó một mớ thông tin hỗn độn tràn ngập đầu cô.
Hạ Tĩnh: "..."
Ai nói với cô ấy rằng tất cả là sự thật đi!
Cô, Hạ Tĩnh, bạch phú mĩ, quyến rũ, kiêu ngạo thực ra xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết thiên kim nhà giàu phản công, kể về nữ chính nhà nghèo thật ra là con thiên kim nhà giàu nhưng vô tình bị ôm nhầm, đến nắm 18 được tìm về. Sau đó cô ta mở bàn tay vàng và trở thành một tiểu thư giàu có, thu hút được sự quan tâm của nam chính và nam phụ cùng với 800 nam phụ khác đang điên cuồng theo đuổi cô.
Trong truyện, cô là một nhân vật phụ, sống trong gia đình giàu có nhưng lại không được coi trọng. Để không bị đuổi ra khỏi nhà của gia đình Chương, cô đã giả tự tự tử nhưng may mắn sống sót và được gia đình Chương giữ lại. Tuy nhiên, cô ta luôn muốn đấu tranh với nữ chính Chương Y để giành lấy sự chú ý của nam chính, và cuối cùng cô ta đã tự làm mình chết đi. Cô ta đã từ một tiểu thư kiêu sa trở thành một người phụ nữ đầy thủ đoạn và bị một chiếc xe tải đâm chết, đầu bị cắt đứt.
Còn cô là nhân vật phụ trong câu truyện kia, khôi phục lại thân phận là ccon gái của một gia đình nghèo khó, lại còn van xin không chịu rời đi, thiên kim giả Hạ Tĩnh.
Để không bị đuổi khỏi Trình gia, cô đã tự tử và tìm cách để ở lại ở lại gia đình giàu có mà không biết xấu hổ, từ một tiểu thư kiêu hãnh cô trở thành một người phụ nữ đầy thủ đoạn lại còn bị xe tải tông chết, đầu rời khỏi cổ.
Hạ Tĩnh có chút khó chịu.
Làm sao cô có thể ăn mặc như thế này.
Liệu điều này có đúng không?
Không phải chỉ là ôm nhầm thôi sao, bố mẹ nuôi không muốn cô ấy, cứ trở về nhà là được, không cần tranh giành những thứ không thuộc về mình, nhìn xem, cô sẽ gặp báo ứng.
Lúc này, người đàn ông và người phụ nữ đang cãi nhau bên ngoài phòng bệnh, không còn nghi ngờ gì nữa rằng họ là bố mẹ nuôi của cô gái đó, là Trình Nhạc và Diệp Thục Bình.
Thanh âm của hai người rất cao, nếu là người khác, nữ y tá đã chạy tới ngăn cản cũng đuổi người đi, nhưng bệnh viện này là do Trình gia tài trợ, hiện tại cô ta đang ở tầng cao nhất, hơn nữa phòng bệnh trên tầng cao nhất chỉ dành riêng cho Trình gia.
"Tiểu Nghi là con gái ruột của anh hay Trình Tĩnh là con gái ruột của anh? Mấy năm nay chúng ta không đối xử tệ với Trình Tĩnh đâu. Anh nhìn lại xem, nhà họ Hạ đối xử với Tiểu Nghi như thế nào, bọn họ thậm chí bắt con bé bỏ học đi làm nuôi bảy anh em trai của mình học hành."
"Bảy người đàn ông có tay có chân, để cô công chúa bé nhỏ của tôi làm việc để nuôi họ ăn học, họ xứng đáng sao? Hạ gia trọng nam khinh nữ, bạo hành Tiểu Nghi, tôi đã không đòi hỏi trách nhiệm của họ, vẫn để cô ấy ở lại gia đình Hạ, anh không phản đối thì tôi sẽ phản đối."
"Trình Nhạc, chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi, hôm nay tôi muốn nói ra ở đây, một là Trình Tĩnh chết, hai là Diệp Thục Bình sẽ sống."
Trình Nhạc cảm thấy đầu óc mình rối ren, nhìn vợ mình vô lý, anh cũng không biết nói gì.
Hạ gia đã không đối xử tốt với Tiểu Nghi, nhưng Trình Tĩnh cũng là một nạn nhân vô tội. Cô ấy đã sống trong Trình gia trong nhiều năm, không biết gì ngoài, ngoại trừ hàng ngày làm việc con bé có chút cẩu thả và kiêu ngạo, thật sự rất ấm lòng.
Khi hai người tranh cãi không ngừng, cánh cửa phòng bệnh bỗng được mở ra, một cô gái yếu ớt với trán dán băng, mặc áo bệnh nhưng to hơn một cỡ, với ánh mắt rất bình tĩnh.
Cô ấy nói: "Tôi đi, hôm nay xuất viện, mai tôi sẽ đi."