🎟
👧 Editor: Tanya (torryssi)
- -
Sáng tinh mơ, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ những khe hở trên rèm, làm mờ dịu đi sự lạnh lẽo của màn đêm.
Âm báo tin nhắn của di động nằm trên bàn liên tục reo lên, một bàn tay trắng nõn mềm mại lại xinh đẹp từ trong ổ chăn duỗi ra cầm điện thoại trên đầu giường.
Nhưng ngay sau đó, lại có một bàn tay khác tiến tới, đốt ngón tay thon dài cầm chặt cánh tay mềm mại kia.
Thời Tiêu ngơ ngác, cảm giác như mình lại bị người nào đó ôm vào trong ngực. Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng mùi hương sạch sẽ dễ chịu làm cho Thời Tiêu mơ màng lẩm bẩm một tiếng, lông mi dài run run.
Đôi má thanh tú tinh xảo như bông hoa kiều diễm cọ vào trong lòng người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng mở ra.
Cô ngẩng đầu liền thấy người đàn ông mặt mày văn nhã có chút lười biếng trong nắng sớm, hàng mi dài nhẹ nhàng buông xuống đang nhìn người thiếu nữ trong lòng.
Rõ ràng cô đã 24 tuổi nhưng trông cô vẫn như một cô bé đang nằm gọn trong tay anh một cách mềm mại. Tinh tế và trong sáng, có chút lãng mạn và lười biếng do học vẽ từ nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn anh như vậy, trong mắt cô cũng lộ ra vẻ cau có, đầu ngón tay mềm mại mịn màng của cô vùng vẫy, cố gắng rút nó ra khỏi tay anh, mũi cô phát ra âm thanh bất mãn, muốn đẩy anh ra.
Tất nhiên là với sức lực yếu ớt này sẽ không đẩy nổi người bên cạnh rồi. Cuối cùng, cô tức giận, dùng nắm đấm nhỏ của mình đánh người. Lúc này, Tần Dữ mới buông tay và ngồi dậy.
Giọng nói cũng nhẹ nhàng, lạnh lùng và ngọt ngào: "Đứng dậy."
Sau đó tay anh lại nhẹ nhàng chạm vào má Thời Tiêu, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông nheo lại. Mềm mại lại yếu ớt.
Thời Tiêu choáng váng trước thân hình rắn chắc lại có lực nhưng không quá đáng sợ của đối phương. Đầu ngón tay mềm mại của cô kéo chiếc chăn bông lên che nửa khuôn mặt.
Mặc dù đã kết hôn nửa tháng nhưng loại sắc đẹp này vẫn làm cho người ta có chút khó thích ứng à nha.
Thời Tiêu âm thầm nói trong lòng: Không cần sợ, không cần hoảng, đây chính là của cô, ừm, của cô!!!
Đồng thời liền giở tính trẻ con, lăn một vòng trên giường.
Ai có thể ngờ đến một tháng trước đó cô chả bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, còn la lớn rằng mình là người chưa lập gia đình. Nhưng một tháng sau, cô lại thất hứa và kết hôn, thật là tự vả mà.
Tần Dữ mặc áo khoác, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm chiếc kính gọng vàng trên bàn đeo vào. Khí chất lười biếng và nguy hiểm ban đầu bỗng nhiên trở nên dịu dàng và khổ hạnh.
Anh nhìn Thời Tiêu vẫn ôm chăn lăn lộn.
Cổ áo sơ mi trắng tinh còn mở và chưa cài nút, Tần Dữ đi đến và cuối người ôm cô.
Thời Tiêu ngước mắt nhìn thấy anh đang ôm tay mình trên gối, mùi hương trên người anh lại nồng đậm khiến cô cảm thấy choáng váng.
"Dậy đi tắm rửa đi, anh đi nấu cơm." Âm thanh vô cùng dễ nghe.
Thời Tiêu ngơ ngác đáp lại, sau đó mới tỉnh táo: "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Hôm nay được nghỉ."
Anh chỉnh lại cổ áo, đứng dậy bước ra ngoài.
Thời Tiêu ngồi dậy ôm chăn, tay vỗ nhẹ lên mặt, cảm thấy mặt mình hơi nóng. Cô nhìn ánh nắng ấm áp trên tấm chăn sáng màu, Thời Tiêu vươn tay lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông bên cạnh giường, mở khóa màn hình rồi cuối đầu đọc tin nhắn.
Người gửi tin nhắn cho cô là bạn cùng phòng thời đại học của cô, cô ấy đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn từ sáng sớm. Nhìn những tin nhắn cứ hiện hết tin này đến tin khác, Thời Tiêu nhướn mày khó hiểu.
HẾT CHƯƠNG 1