“Nếu cho mày một cơ hội, chọn giữa ăn pizza và KFC thì mày sẽ chọn cái nào?” Ôn Ngữ Đường tay cầm di động, ánh mắt đầy mong ngóng hướng về Trình Y Nhiên.
Nhưng nhìn vào mắt Trình Y Nhiên chỉ biểu lộ hai chữ — tham ăn.
Trình Y Nhiên mỉm cười đáp, “Tao chọn ăn –—— mì trứng cà chua.”
“Không có lựa chọn này.”
Trình Y Nhiên lấy điện thoại của Ôn Ngữ Đường để sang một bên, dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên nói: “Mày chỉ có một lựa chọn, là ăn hay không ăn.”
Ánh mắt thật dịu dàng… dịu dàng như dao vậy!
Vì thế, dưới chiếc dao dịu dàng ấy, Ôn Ngữ Đường chỉ còn nước khuất phục.
Cô ấy nhận lấy bát mì trứng cà chua từ tay Trình Y Nhiên một cách đáng thương, ừm, rất nhiều trứng, cà chua cũng rất thơm… Chầm chậm nhắm hai mắt lại cắn một cái… ahuhu….
Chịu đựng sự tan nát cõi lòng ăn hết bát mì, Ôn Ngữ Đường phiền muộn nhìn sang chiếc điện thoại.
Trên màn hình vẫn đang để hình pizza kìa!
“Có ai làm gì mày đâu.” Trình Y Nhiên thở dài, ăn bát mì trứng cà chua trước mặt.
“Nhưng mà cũng không thể ngày ngày đều ăn món này chứ?”
“Chẳng lẽ mày không thấy là ăn nó rất ngon à?”
Ôn Ngữ Đường lắc đầu, “Ngại quá, tao là động vật ăn thịt.”
Động vật ăn thịt… Có mà động vật ăn tạp ấy. Cô không nhịn được hỏi, “Mày có cái gì là không ăn được không?”
“Có.” Ôn Ngữ Đường thẳng thắn nói, “Mì trứng cà chua!”
Đã ăn ba ngày rồi, sắp ói đến nơi rồi!
Trình Y Nhiên gật đầu, lập tức hạ quyết định: “Được, ngày mai lại ăn món này đi.”
“A hú~” Người nào đó biến thân rồi.
Đến tối, Trình Y Nhiên chuẩn bị đi siêu thị mua thức ăn, tuy rằng nói là ăn mì cà chua trứng, nhưng mà cô cũng không nhẫn tâm để Ôn Ngữ Đường phải ăn nó mãi. Đã ăn được ba ngày, nếu mà cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ bạn cô sẽ thật sự phát điên.
Trước khi rời khỏi nhà, Ôn Ngữ Đường còn dặn dò: “Vẫn như cũ, lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng.”
Ờm, thực ra tao cũng chẳng muốn ăn đâu…
Lúc đóng cửa lại, định đi thang máy thì vừa vặn nhà đối diện cũng đi ra ngoài. Trình Y Nhiên đứng sang một bên chờ thang máy, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người.
Đúng lúc thang máy đến, cô bước vào, người kia cũng theo sau đi vào.
Cô nhấn tầng 1, sau đó quay sang chỗ khác hỏi người kia: “Ngài đi tầng mấy?”
Đối phương nghe thấy thế thì nhíu mày, nói thầm: “Tôi già lắm sao?”, sau đó quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt của người này rất đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Y Nhiên về người đi cùng mình. Cho dù là một mình vẽ ra cũng cực kì đẹp, đôi bờ mi dày, mắt lại sâu, làm người mẫu sẽ rất tốt.
“Tôi già lắm sao?” Lần này, người kia đã tăng âm lượng hỏi lại cô.
Không già… Trình Y Nhiên kéo kéo khóe miệng, tôi không phải cố ý đâu.
“Nói đi, em cảm thấy tôi già lắm sao?”
“Không già!”
“Trình Y Nhiên, em không có gì muốn nói sao?”
“Ơ?” Trình Y nhiên mơ hồ, trước đây bọn họ có quen biết ư?
Ngôn Mặc bất đắc dĩ, đúng lúc này thang máy đã xuống tới tầng 1, anh kéo người đang bị vây trong trạng thái kinh hãi ra chỗ cạnh bồn hoa, cười như có như không nhìn cô rồi nói, “Trình Y Nhiên, tại sao em vẫn ngốc vậy hả?”
Anh mới ngốc ấy! Trình Y Nhiên tính đốp lại, vừa hay đối diện với đôi mắt cười như không cười của người kia, trong đầu giống như bị thứ gì gõ vào, bật người phản ứng lại, “Ngôn Mặc?”
“Rốt cuộc cũng nhận ra, xem chừng thông minh hơn ngày xưa một chút rồi.” Ngôn Mặc vừa cười vừa nói.
Trình Y Nhiên đáp lại: “Em vẫn rất là thông minh mà?” Ừm,… ít nhất thì cô vẫn cho là vậy.
Ai kia cười không thèm nể nang gì, tỏ ra rất không đồng tình với cô, “Vừa rồi ở trong thang máy, chính em nói ‘Ngài đi tầng mấy?’”. Ngôn Mặc còn bắt chước giọng điệu của cô.
“A… Cái đấy là ngoài ý muốn.” Giờ cãi lại còn kịp chứ?
“Khi xoay sang cũng không nhận ra tôi, haizz!”
Giọng điệu này… khiến cô thấy chột dạ.
“Ngôn Mặc à, thực ra anh đã thay đổi, trở nên đẹp trai, làm cho em không nhận ra.” Sau khi nói xong, chính cô cũng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cái gì vậy, ngày xưa hồi đi học anh ta chính là hot boy suốt ba năm liền của Nhất Trung đó.
Ngôn Mặc chậm rãi nói: “Té ra tôi đẹp trai lên ư, sao tôi không hề nhận ra nhỉ?” Mặt của đối phương cũng sắp dính vào bụng đến nơi, anh dừng lại một chút mới nói tiếp, “Mấy hôm nọ, lúc tôi về trường, chủ nhiệm lớp còn nói tôi vẫn giống như trước đây mà.”
Vẫn đẹp trai như xưa thôi. Trình Y Nhiên rất muốn nói thế…
Nhưng mà lúc nãy đúng là cô chưa kịp nhận ra…. Hàng xóm ở nhà đối diện lại chính là người mà mình từng thầm mến trước đây?
Đang tấu hài à?
“A… Trong mắt em anh càng ngày càng đẹp trai.” Thật sự là chột dạ lắm, có hiểu không! Ngay cả câu như thế cũng nói ra được.
Ngôn Mặc nắm tay, che bên miệng ho một tiếng, mỉm cười hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Siêu thị.” Đi mua thức ăn, cô không dám nói tiếp vế sau.
Ai biết nếu nói thêm vế sau, có thể là, “Ồ vậy ư, em biết nấu ăn à, đến lúc đó tôi có thể tới nếm thử sao?” hay không chứ.
Ngôn Mặc chỉ biết thở dài, cách bọn họ không xa là ánh đèn xe loang loáng lúc ẩn lúc hiện, thực ra là anh cũng có việc, “Tiếc thật đấy, có vẻ tối nay tôi không thể đi cùng em, tôi còn công việc.”
Ơ? Trình Y Nhiên thấy khó hiểu, cái gì gọi là “Có vẻ không thể đi cùng mình?”
Mình mời anh ta sao?
Chiếc xe kia đã chờ không nổi nữa, trực tiếp phóng tới đây, Ngôn Mặc mở cửa xe, nói với thần thái tươi cười: “Bạn học Trình Y Nhiên, vậy thì lần sau lại đi siêu thị cùng em nhé.”
Xe lập tức phóng đi, để lại Trình Y Nhiên ngơ ngác tại chỗ.
Tại sao qua một năm, Ngôn Mặc vẫn… Đẹp trai như xưa vậy!
Trong phòng ngủ vang lên tiếng thét chói tai của Ôn Ngữ Đường, biểu cảm đến là vi diệu, “Thật không, thật sự là Ngôn Mặc sao?” Cô ấy vỗ bồm bộp lên giường, “Trời ơi, sao lại còn đẹp trai lên chứ! Từ đó tới giờ, tao vẫn cảm thấy hồi cấp ba anh ấy đã đạt đến đỉnh cao của nhan sắc, không nghĩ ra còn có thể đẹp hơn xưa.”
Mặc dù là đẹp thật, nhưng Trình Y Nhiên vẫn phải nói, sao mặt Ngôn Mặc lại dày lên vậy.
Sau khi ầm ĩ một lúc thì Ôn Ngữ Đường lăn sang bên cạnh cô, dùng cánh tay huých cô, “Ê, mày nói xem, hiện tại anh ấy có bạn gái chưa?”
Bạn gái…
“Không biết.”
“Nếu mà không có thì mày lại tới cưa đi.” Ôn Ngữ Đường đề nghị.
Trình Y Nhiên nhìn lên trần nhà, cảm thấy cạn lời, “Vì sao?”
Ôn Ngữ Đường hắng giọng một cái, đem từng câu từng chữ thuộc nằm lòng năm đó nói ra không sót một từ, “Ngại quá, trong lúc đi học tôi không có tính yêu đương, càng không định yêu đương với các bạn, nhưng nếu đối phương là Trình Y Nhiên, tôi nghĩ tôi có thể thay đổi kế hoạch của mình.”
“Ôi, mấy câu đó tao vẫn còn nhớ như in. Đúng là khí phách mà!” Cô không nhịn được, suýt thì bật ra tiếng “Bên cạnh để lọt nhiều quá.”
“Đúng vậy, khí phách muốn chết, anh ấy nói xong câu đó là bị tóm luôn vào phòng làm việc của hiệu trưởng mà. Về sau mọi người không gọi tên của anh ấy nữa, trực tiếp gọi anh ấy là Ngôn bá khí.” Trình Y Nhiên nhớ tới đã cảm thấy buồn cười.
Cười xong lại thấy hơi chán nản, chàng trai tốt như vậy… Ngày xưa đã từng gián tiếp thổ lộ với mình.
Hơn nữa chính mình cũng thầm mến người ta.
“Ôi dào.” Ôn Ngữ Đường lắc đầu, “Mấy chuyện này cũng không quan trọng.”
“Vậy cái gì mới quan trọng?”
“Anh ấy đẹp trai đó!”
Trình Y Nhiên thật sự không biết phải nói gì, “Mày có thể chú trọng tới những mặt khác được không?”
“Ví dụ như?”
Trình Y Nhiên liệt kê, “Ví dụ như nội hàm này, cách ăn nói này, tính cách này…”
“Hình như ở mấy phương diện này, Ngôn Mặc cũng được lắm…” Ôn Ngữ Đường khen ngợi hết lời, anh chàng này chính là chỗ nào cũng tốt.
“Hay mày tán đi?” Dù thế nào Trình Y Nhiên cũng sẽ không theo đuổi anh, hồi xưa chính anh ấy đã từ chối mình đó, có biết không? Bây giờ theo đuổi Ngôn Mặc… lại bị từ chối lần nữa thì sao?
Ôn Ngữ Đường ra vẻ ta đây là Alexander mà, cô ấy đứng dậy lấy chiếc máy tính đang đặt trên tủ đầu giường, trực tiếp mở ra, đầy đau đớn chỉ vào nó, “Thực sự thì tao cũng muốn tán, nhưng mày xem đi – Ngôn bá khí đang hỏi tao cách liên lạc với mày nè.”
Tin tức trong máy bỗng chốc được phóng đại lên thật to.
Tại sao chứ? Chẳng phải lúc đó, rõ ràng đã từ chối mình à?
Như thế kia là có ý gì?
“Là chị em tốt nhất của mày, tao quyết định không tiết lộ số điện thoại của mày.” Ôn Ngữ Đường trưng ra biểu cảm tôi vì chủ nghĩa xã hội mà nỗ lực cống hiến cho khoa học kiến thiết.
Trình Y Nhiên rất tán thành, nhưng… “Mày đem wechat lẫn weibo của tao gửi ra ngoài là có ý gì?”
“À… Mày phải hiểu địa vị của Ngôn bá khí trong lòng tao chứ…”
Nam thần đó…
Trình Y Nhiên chỉ biết nhìn trời…
Tình bạn cũng trở thành vô nghĩa ha…
Còn chưa cảm khái xong thì điện thoại đã vang lên.
“Mày xác định chưa nói số điện thoại của tao cho Ngôn Mặc?” Trình Y Nhiên cảm thấy lịch sử trò chuyện không đáng tin.
Quả đúng là Ôn Ngữ Đường chưa cho, cô ấy gật đầu hết sức chắc nịch, ngoại trừ cái này thì những cái khác cô ấy đều cho…
Giờ đã là ban đêm, cũng sắp tới mười hai giờ, số máy không biết… Trình Y Nhiên dứt khoát nhấn từ chối cuộc gọi, những số gọi đến sau đều là quấy rầy.
Nhưng ai gọi điện quấy rầy còn chủ động gửi tin nhắn, đã thế còn nói: “Đã ngủ chưa? Ngày mai đi siêu thị cùng tôi đi.”
Đi siêu thị đi…
Đi siêu thị…
Đi siêu…
Đi…
Ôn Ngữ Đường chỉ vào tin nhắn kia, sợ hãi hỏi, “Ai vậy?”
Trình Y Nhiên ngã xuống giường, rầu rĩ đáp, “Ngôn bá khí.”
Cô vô lực nhắn tin lại: “Làm sao anh biết số điện thoại của em?” Thuận tiện đổi tên thành “Ngôn bá khí”, ngẫm lại thấy sai sai, lại xóa đi lưu thành “Ngôn Mặc”.
Anh chàng Ngôn Mặc trả lời lại rất nhanh, “À, tôi hack weibo của em.”
Hack… Weibo…
Trình Y Nhiên: “!”
Ngôn Mặc: “Chỉ có điều em nên thêm một bước bảo vệ tài khoản đi, yên tâm, hacker bình thường không hack được đâu.”
Em có ý đó hả?
Trình Y Nhiên: “Học máy tính là để dùng như thế này sao?”
Ngôn Mặc: “Dựa theo lẽ thường mà nói thì không được. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt, có thể dùng được.”
Trình Y Nhiên: “…”
“Ngủ ngon.”
Trình Y Nhiên đã gần tiến vào mộng đẹp, không muốn quan tâm tới ai kia nữa.
Người học máy tính rất biến thái, thời điểm cô cài đặt mật khẩu cho weibo còn được hiển thị cấp bậc bảo mật “cao”, tại sao có thể hack một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy!HẾT CHƯƠNG 1
Danh Sách Chương: