“Hô, rốt cục vượt qua. ” Lâm Dược hộc ra một ngụm khí, lấy một đồng tiền xu từ trong ví tiền, động tác rất quen thuộc, thoáng cái ném tiền vào trong chỗ đựng tiền.
Tài xế trung niên không phải lần đầu tiên thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi nói chàng trai, tại sao mỗi lần thấy cậu đều vội vã như đi đầu thai, nhưng coi như thằng nhóc cậu may mắn, đây là chuyến xe cuối cùng rồi.”
Lâm Dược cười cười với bác tài, không có giải thích, đưa mắt liếc nhìn bên trong, ánh mắt rơi chỗ ngồi hàng cuối cùng, sau đó lập tức đi tới. Cậu thích ngồi ghế sau trên xe buýt, cái tật này từ nhỏ cũng chưa thay đổi.
Không biết nhớ tới cái gì, hai con ngươi sáng ngời của Lâm Dược tối sầm lại, nhưng sau một khắc đã vui vẻ nở nụ cười.
“Cậu đang cười cái gì? ” một tiếng nói hơi trầm thấp cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dược, làm cậu lập tức quay đầu nhìn sang.
Một người đàn ông thân hình cao to chẳng biết lúc nào đã ngồi bên cạnh cậu, bộ dạng hắn rất tuấn tú, nhưng lộ ra mấy phần lạnh lùng và xa cách trời sinh, khiến người ta không có cảm giác thân cận. Mà hắn mặc một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ, làm làn da vốn trắng nõn của hắn càng lộ ra vẻ trong suốt. Lúc nói chuyện, phần xa cách và lạnh lùng dường như che dấu rất nhiều, trong mắt có suy nghĩ hiền hòa thản nhiên.
Thật kỳ quái, lúc lên xe vừa rồi rõ ràng không thấy người khác đi lên a. Lâm Dược buồn bực nói, nhưng vẫn là rất lễ phép cười cười với hắn, “Tối nay làm thêm giờ gấp rút kết thúc công việc hai ngày này, Chủ nhật có thể thư giãn một chút, tất nhiên vui vẻ rồi. ” nói xong, duỗi lưng một cái.
Người quen biết Lâm Dược đều nói, cậu cười lên giống như mặt trời tỏa nắng, rực rỡ đến bỏng mắt, ánh mắt của người đàn ông kia hình như cũng bị chói một chút, sau đó trên mặt tái nhợt có thêm một nụ cười, ánh mắt lại sâu thăm thẳm như hồ nước, bên trong dường như cất giấu thứ gì đó đang rục rịch trỗi dậy.
Lâm Dược không phát hiện, trong lúc cậu và hắn nói chuyện, bà lão ngồi trước đó mấy hàng ghế, thỉnh thoảng quay đầu liếc cậu một cái, sắc mặt cổ quái.
Sau khi xuống xe, Lâm Dược đi về khu dân cư của mình, mới đi được hai bước, liền phát hiện người đàn ông vừa rồi trên xe chỉ nói hai ba câu lại đi theo phía sau mình.
Trong lòng bỗng nhiên bắt đầu sinh ra một suy nghĩ đáng sợ, Lâm Dược càng chạy càng nhanh. Ánh đèn bên này có chút mờ mờ, đúng là nơi thích hợp để cướp bóc. Càng nghĩ như vậy, trán càng nhễ nhại mồ hôi lạnh. Nhưng cậu chỉ là nhân viên nhỏ là việc lặt vặt ở công ty Tinh Vũ, cũng không phải minh tinh gia tài bạc triệu, dù thế nào cướp bóc cũng không đến lượt cậu nhá.
Lâm Dược gần như là một hơi chạy tới cổng tiểu khu, còn chưa kịp thở một cái, liền bị người trước mắt dọa sợ hết hồn.
Người nọ đang đứng thẳng dưới tòa nhà, nửa bên mặt ẩn trong bóng cây, nửa khác bao phủ dưới ánh đèn lờ mờ, trắng nõn trong suốt giống như là một tầng vải mỏng.
“Thím Vương quên đưa chìa khóa cho tôi, tôi là cháu họ xa của thím ấy, tạm thời sống nhờ ở đây” người nọ giải thích, bước một bước về phía trước, hoàn toàn đi ra từ trong bóng đêm, lộ ra gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười yếu ớt, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn, ngược lại giống như vương tử u buồn sống trong truyện đồng thoại. Sau đó hắn chỉ chỉ con đường nhỏ rải đá cuội bên cạnh, “Bên này gần đường, tiện lợi nhiều lắm.”
Lâm Dược dĩ nhiên biết bên kia gần đường, nhưng bên kia ngay cả cái đèn đường cũng không có, cậu không thích đi con đường nhỏ kia vào buổi tối.
Hiểu lầm được cởi bỏ, mồ hôi trên trán Lâm Dược lúc này mới biến mất, dẫn hắn lên lầu, móc chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nhìn, “Vào nhà đi.”
Thím Vương là chủ nhà của cậu, mấy hôm trước từng mơ hồ đề cập tới, muốn cho thuê cái phòng ngủ nhỏ bên trong. Chỉ là không nghĩ tới, động tác nhanh như vậy, hôm nay đã cho người tìm tới, còn là bà con xa.
Vừa bước vào phòng, Lâm Dược bật đèn lên, khi ánh mắt nhìn đến giữa phòng thì sửng sốt, giật mình há miệng. Chỗ đó có thêm một cây piano màu trắng rất hoa lệ. Ánh đèn tối này hình như có chút mờ, chiếc Piano kia bao phủ ánh sáng vàng mỏng, yên tĩnh nằm ở trong phòng khách, đẹp đến mức làm người ta không thể mở mắt.
“Thích không? ” người đàn ông phía sau lại gần, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, dường như có chứa một chút mùi vị mê hoặc.
“Chiếc Piano này là của anh? Rất đẹp. “Lâm Dược ấp úng trả lời. Lúc còn rất nhỏ mẹ từng cầm tay cậu dạy cậu đánh đàn, nhưng từ sau khi mẹ qua đời cậu không còn chạm qua thứ đồ xa xỉ này nữa.
Hình như nhận thấy được sự cô đơn của cậu, giọng nói của người đàn ông phía sau trở nên rất dịu dàng, “Cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu.”
Lâm Dược không trực tiếp đáp lời, quay đầu lại cười với hắn, “Không ngờ thím Vương làm việc nhanh như vậy, đồ đạc của anh đã đem vào toàn bộ. Tôi tên Lâm Dược, còn anh?”
“… An Thành. ” người đàn ông hơi dừng một chút.
Lâm Dược gật đầu, cười nói, “Thời gian không còn sớm, ngủ sớm một chút đi. Phòng ngủ của tôi đối diện phòng anh, có vấn đề gì không hiểu trực tiếp tìm tôi là được.”
Con ngươi còn cói chút ánh sáng của An Thành thoáng cái trở nên u ám, lạnh lùng trời sinh đột nhiên tản ra, không khí xung quanh dường như cũng bị đông lại rồi. Nhìn cậu quen thuộc cởi áo ngoài, nấu nước rửa mặt, cuối cùng trở về phòng ngủ của mình.
“Đúng rồi, phòng bếp ở bên kia, trong tủ lạnh cũng có rất nhiều nước trái cây, buổi tối đói có thể lấp đầy bụng. ” cửa phòng đóng chặt đột nhiên chui ra một cái đầu, bổ sung thêm một câu với hắn.
Sau khi An Thành nghe được câu này, trong con ngươi tăm tối hiện lên nụ cười mờ nhạt.
Bóng đêm nặng nề, đang lúc ngủ say.
Một tiếng đàn piano dễ nghe đánh thức Lâm Dược từ trong giấc mộng, tạp trung nghe hồi lâu, xác định không phải là cảm giác sai, lúc này cậu mới tung mình ra khỏi phòng ngủ.
Trên phím đàn đen trắng rõ ràng, đầu ngón tay trắng nõn thon dài di chuyển linh hoạt, tiếng đàn trầm dễ nghe theo đầu ngón tay hạ xuống, từng chuỗi từng chuỗi tuôn ra. Ánh trăng ngoài cửa sổ đang sáng tỏ, chiếu lên trên gò má trắng nõn của người đàn ông kia, thoạt nhìn mông lung mà không chân thực.
Lâm Dược yên lặng đứng yên bên cạnh hắn.
Cho đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, An Thành quay đầu nhìn, đập vào mắt là một mảnh da thịt rắn chắc, hơi sững sờ, ánh mắt An Thành hạ thấp, trở nên vô cùng nóng bỏng.
Lâm Dược thích ngủ trần, từ phòng ngủ đi ra chỉ mặc vào cái quần dài.
“Đàn rất hay. ” Lâm Dược cười khen, trong lúc nhất thời không còn buồn ngủ
An Thành dịch sang một bên, ý bảo cậu đi sang ngồi.
Lâm Dược ngồi xuống gần sát hắn, có chút nhớ ngày xưa nhìn chằm chằm đàn piano trước mắt, vẻ mặt cô đơn, “Tôi đã hơn mười năm không đụng đến Piano. ” nói xong, từ từ vươn ra một ngón tay, chạm lên phím đàn xinh đẹp kia, nhẹ nhàng ấn xuống, nghe phím đàn phát ra một tiếng ting, âm thanh đơn giản cũng để cho cậu cười đến thỏa mãn.
Người đàn ông bên cạnh duy trì tư thế nghiêng đầu, nhìn cậu hồi lâu, ánh mắt của hắn tối tăm sáng ngời, giống như là trong bóng đêm có suối nước chảy, mái tóc đen thoạt nhìn rất mềm bởi vì ngủ trở nên hỗn độn, làm cho người ta rất muốn vò lên một cái.
An Thành bỗng nhiên vươn tay vòng qua cậu, gần như nửa kéo vào trong ngực, cánh tay bỏ qua bờ vai của cậu, khoác lên hai tay của cậu, giọng nói trong bóng đêm dày đặc lộ ra chút như có như không, thấp mà trầm, “Tôi dạy cho cậu.”
Khi hắn vòng qua giữ cậu, cơ thể Lâm Dược không khỏi cứng đờ, cho dù cách một tầng vải vóc, cũng có thể phát hiện được cơ thể người này lạnh cỡ nào, hơn nữa đôi bàn tay to đang đặt lên tay cậu kia, cảm giác lạnh lẽo luôn luôn truyền đến trong máu của cậu, máu ngừng chảy trong chốc lát. Ngửng đầu nhìn, càng cảm thấy sắc mặt của hắn đã tái nhợt được gần như trong suốt.
Đột nhiên bị kéo vào trong lòng, Lâm Dược đột nhiên đẩy hắn ra, bước nhanh đến gần phòng ngủ của mình.
An Thành ngây ngốc nhìn lòng ngực trống trải của mình, trong ánh mắt mất mát thoáng hiện lên một tia âm lãnh, đàn tay đặt lên phím đàn bắt đầu run rẩy, một dòng máu tươi từ thái dương chảy xuống, càng ngày càng nhiều, cuối cùng hiện đầy cả khuôn mặt. Lại ngẩng đầu, trên mặt vương đầy máu tươi, theo đường xương cằm từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng tí tách thanh thúy.
Ầm một tiếng, cánh cửa kia lại bị mở ra, ánh mắt chợt lóe, người nọ đã khôi phục bộ dáng lúc trước, hết thảy dường như là ảo giác.
Lâm Dược trên tay ôm chăn, không nói hai lời đã phủ lên người An Thành, bọc hắn thật kín.
“Như vậy sẽ không lạnh. ” cậu cười thản nhiên, ngay cả giữa lông mày cũng bị lây nụ cười.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đây là một tiểu đoản văn tăm tối nhưng ấm áp.. (* __ *)