***
Gió nóng quất cây khô, "lách cách ——", cành lá xanh duy nhất còn mọc trên cây đã rơi xuống vũng bùn dưới đất.
Một bàn tay đầy bùn bẩn nhặt cành cây lên, hái lá xuống, bỏ vào miệng cẩn thận nhai nuốt.
Du Ôn đã đi vào thế giới này ba ngày, ba ngày này hắn không được uống một ngụm nước, không thấy được một sinh vật nào. Toàn thân trên dưới đều có da bị nẻ nặng nhẹ khác nhau, đặc biệt là vùng da lộ ra bên ngoài y phục.
Xung quanh chỉ toàn là vỏ cây khô già tróc ra, nhiệt độ không khí tháng sáu có thể bức người đến điên. Mặc dù Du Ôn đã cố gắng khiến bản thân hô hấp chậm lại, nhưng lúc này cũng xuất hiện một chút cảm xúc bực bội.
Dù sao, cho dù là ai đang thời điểm nhân sinh rực rỡ lại bị ném đến địa phương xa lạ đều sẽ có chỗ oán giận. Huống chi cảnh ngộ như vậy đối với Du Ôn mà nói đã là lần thứ hai.
Du Ôn cầm cái cành cây kia, lê bước chân nặng nề, tiếp tục đi tìm nguồn nước trong cái núi lớn chưa được người khai thác này.
Một canh giờ trôi qua, trước mắt Du Ôn là cây cối như chặn bước, đang lấy tán xòe làm vui.
Cổ họng khô chát, chẳng lẽ không chỉ xuất hiện ảo giác mà còn nghe nhầm —— nghe ra tóc mình phát ra tiếng bị đốt cháy khét.
Thình lình, một trận gió lớn thổi tỉnh Du Ôn, tập trung quan sát, một con hổ trắng gầy trơ xương nhào tới phía hắn.
Du Ôn xoay người, lảo đảo tránh thoát cảnh nằm dưới thân hổ trắng, nhưng phía sau lưng đã trúng năm đường vuốt hổ.
Mặc dù không sâu, nhưng đủ để cơ thịt rách ra, mao mạch mạch máu vỡ nát.
Du Ôn không thể ý tới đau đớn, xoay người lại dùng khí lực toàn thân chèn cành cây vào cái miệng to như chậu máu của con hổ trắng. Sau đó, vứt bỏ cành cây, lăn khỏi chỗ, đứng dậy chọn đại một hướng mà phi nước đại.
Hổ trắng nhổ cành cây ra, trong miệng chảy ra máu tươi, thét dài một tiếng, ánh mắt khiến người sợ hãi, tiếp tục đuổi theo Du Ôn.
Năm phút sau, hoàn cảnh xung quanh bất ngờ thay đổi, không còn là cảnh tượng địa ngục hoang vu nữa, mà có tiếng dòng nước chảy, từng trận tiếng chim vang lên giữa nhân gian.
Du Ôn ngồi dưới đất thở, con hổ trắng chỉ cách hắn có ba mét, nhưng lại không tiếp tục tiến tới, mà là không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, vẫy đuôi quay mình chạy mất.
Du Ôn nghe tiếng tim mình gấp rút đập, cười rạng rỡ, bởi vì hắn biết nơi này e rằng so với con hổ trắng kia còn khó tồn tại hơn.
Thế nhưng có biện pháp nào đâu? Hắn là con người.
Du Ôn nghỉ đủ rồi, đi tới phương hướng có tiếng nước truyền đến.
Không bao lâu, Du Ôn tìm được nguồn nước. Đây là một cái thác nước, dưới cùng của nó tạo thành một cái ao trong veo không lớn không nhỏ —— có thể thấy rõ ràng đáy ao là rêu xanh đá nhỏ.
Du Ôn ngồi xuống, nhúng tay xuống nước, lẳng lặng cảm thụ được dòng nước nhẹ nhàng từ ngón tay lướt qua, hắn có thể lần nữa may mắn sống sót thật tốt quá.
Du Ôn rửa tay sạch sẽ, hai tay chụm lại, nâng nước lên, ghé miệng uống, yết hầu như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, dù cho Du Ôn đã cẩn thận như vậy, nó cũng tỏ ra nóng nảy.
Du Ôn chờ trận ho khan qua đi, rửa qua vùng da mặt khô nứt, giọt nước không kịp lau trượt từ cằm đến hầu kết, chảy qua vết sẹo trên cổ, cuối cùng ẩn dưới xương quai xanh trong cổ áo.
Y phục trên người Du Ôn thanh lịch lại vừa lộn xộn: Màu sắc thanh lịch, hoa văn lộn xộn. Những hoa văn lộn xộn này rất không đáng chú ý, gần như hòa làm một thể với bạch y, nhìn không kĩ sẽ không phát hiện ra, nhưng mà một khi nhìn kĩ sẽ khiến người hoa mắt hỗn loạn, không phân rõ đầu và cuối hoa văn, hơn nữa lúc Du Ôn đứng dậy phất tay áo ở đó hình như có lưu quang men theo đường văn lưu động.
Du Ôn đoán chừng nơi đây không có nguy hiểm, chí ít là lúc này an toàn, nhặt cục đá dưới đất lên ném vào trong nước, dựa vào âm thanh phản hồi về mà phán đoán, nước này như bề ngoài thể hiện có vẻ không sâu lắm, hắn cởi áo ngoài và giày ra, chỉ lưu lại áo trong —— đề phòng vạn nhất, thời điểm phải chạy trốn sẽ không đến mức phải trần truồng, mặc dù trên áo đã bị hổ cào rách mấy đường.
Nguy hiểm đến nhanh như thế, đây là Du Ôn không ngờ tới, một giây trước chân hắn vừa dẫm lên đáy ao mềm cát, một giây sau cả người liền rơi xuống theo gia tốc trọng lực, rớt vào ao nước với bùn cát.
Ánh nắng gay gắt xa dần, hết thảy xung quanh đều lộ ra vẻ thanh lãnh.
"Phù phù —— "
Hai tay Du Ôn che cái đầu lọt vào trong nước, dưới xung lực khiến cho hắn sinh ra một trận choáng váng.
Chờ hắn chậm chìm xuống, đối diện hắn là một đôi mắt màu xám tro nhạt.
Đôi mắt không chút sát ý khiến Du Ôn nháy mắt nhớ ra rất nhiều chuyện —— mẹ bị bệnh tâm thần mà tự sát, bị cha bắt □□[1], lạm giao chị gái, bạn bè, công việc, hôn thê, ở thế giới trước thiếu chút nữa là đã đạt được...
Một cái chớp mắt tiếp theo, Du Ôn bị đẩy ra khỏi mặt nước, bị mất ý thức trước khi sống lưng đụng vào tảng đá trên bờ, một màn cuối cùng trước mắt là cảnh tấm da dê ban đầu ở trong y phục đang bay giữa không trung.
An Diệc ngồi xếp bằng ở đáy ao nhìn tấm da dê trong tay, mái tóc[1] dài đen như mực lơ lửng trong nước, giống như là có sinh mệnh.
Con mắt màu xám nhạt của An Diệc hoàn toàn không bị nước ảnh hưởng, cẩn thận đọc chữ viết trên giấy: Nhất tức thị toàn[2], toàn tức thị nhất, vạn tông quy nhất, nhất hóa vạn tông.
Trong mắt xẹt qua một tia bừng tỉnh, đứng dậy, nhảy ra khỏi nước.
Bọt nước tung tóe bắn lên một đống bí tịch nơi bờ hẻo lánh, nhưng ngay tại lúc xiêm y của y rời khỏi mắt nước, màu lam sẫm liền biến thành màu lam nhạt —— hơi nước bị nội lực hấp thu hết.
An Diệc đi đến chỗ tường quây kín, đưa tay phóng thích nội lực, trong lúc nhất thời, không gian nhỏ hẹp này tràn ngập một cỗ khí lạnh giá.
Bức tường trong nháy mắt vỡ tan.
An Diệc thu tay lại, lùi ra phía sau mấy bước, dùng chân đá một cái, nắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến toàn cảnh địa phương này hiện ra: Ở giữa là ao, bên trái có thi cốt động vật các loại, bên phải thì chất đống thi cốt người, bốn góc đều có vài đống sách, nơi mà Du Ôn rơi xuống là một cái cơ quan hình tròn.
An Diệc tìm ra một lượng lớn ngân lượng ở đống thi cốt bên phải, cũng tìm ra một mảnh vải tạm coi là nguyên vẹn dùng để gói số tiền tài đó, đi đến trước mặt Du Ôn nói nhỏ: "Chớ rời đi, đi khắc cháy."
Niệm xong chú ngữ, An Diệc vác Du Ôn lên cũng không quay đầu lại cái chốn đã từng bảy năm trời không ra ngoài, mặc cho ánh mặt trời nóng rực chiếu lên thân.
Một nén nhang sau, trong khách sạn, An Diệc đứng trước giường, đổ một mạch lọ Kim Sang dược vừa mua lên vết thương trên lưng Du Ôn. Sau đó thì mặc kệ hắn, bản thân đi khỏi cửa tới một gian phòng khác, ngồi xếp bằng trên giường vận công.
Ba giờ sau Du Ôn bị đau tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại hắn không nhìn vết thương mà nhìn xem chất gỗ của trần nhà, sau khi chỉnh lại ý nghĩ mới ngồi dậy, cười rất có phong độ người trí thức: Cũng không tệ lắm, chí ít hồi vốn.
Kéo quần lên, trên mắt cá chân hai chân có một đồ hình màu xám phân biệt, giữa đồ hình có một chữ "Chú" màu vàng. Cái thứ hoa văn này mang tới cảm giác đau đớn hơn nhiều vết thương sau lưng, như thiêu như đốt.
Du Ôn bỏ ống quần xuống, một chút cũng không muốn nghiệm chứng thử cái hoa văn này có phải thực có tác dụng phòng ngừa hắn chạy trốn không.
Bởi vì, hắn là một tên hèn nhát, trên tất thảy là một tên hèn lấy việc bảo hộ sinh mệnh chính mình là điều kiện tiên quyết.
Mặc dù là bị đau đến tỉnh, nhưng sáu năm qua hắn mới được ngủ ngon một giấc, bởi vì tinh thần của hắn bị hao đến rỗng.
Du Ôn mặc bộ y phục đặt đầu giường vào, đi xuống lầu, gọi tiểu nhị cho đồ ăn lên, nhai kĩ nuốt chậm.
Trong lúc đó lỗ tai hắn cũng không nhàn rỗi, một mực đang nghe các loại tin tức: Luật lệ mới, khoa cử trạng nguyên cưới công chúa, ai trong chốn võ lâm có thể đánh ai, vân vân.
Những tin tức thật thật giả giả này hắn cũng không thể nào phân rõ, nhưng từ lúc bọn họ nói chuyện Du Ôn liền biết, đây là một thế giới có văn nhân cũng có võ thuật, có triều đình cũng có giang hồ, khác biệt với cái thế giới tu tiên trước.
Giang hồ có chính tất có tà, chính phái tất nhiên là Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi,... Mà tà ma ngoại đạo thì tương đối lẻ tẻ, nổi danh cũng chỉ có mười ba Ma cung.
Trong chính phái Thiếu Lâm cũng tính là một nơi dụng ấn, nhưng Du Ôn lại thấy, ấn trên mắt cá chân hắn không giống vật của chính đạo.
Du Ôn vừa nghĩ vừa nghe, không bao lâu hắn liền phát hiện một cái tên có tần suất xuất hiện phi thường cao: An Diệc.
Mà cùng hắn xuất hiện lại là: Thiếu niên anh hùng, Thái Cực kiếm, hậu sinh khả úy, núi Võ Đang...
Du Ôn cơm nước xong xuôi, lúc muốn lên lầu, tiểu nhị lại ngăn hắn lại, muốn hắn trả tiền, Du Ôn đáp: "Tiểu sinh dừng chân cùng một vị huynh đài có đôi mắt màu xám nhạt."
Tạm biệt cái thế giới trước ban tặng, Du Ôn cũng coi như một người nửa cổ đại, về phần vì sao hắn muốn dùng vẻ nói chuyện nho nhã, đây chính là trò xấu thú vị của hắn.
Tiểu nhị nghe được "màu xám nhạt" liền buông Du Ôn ra, cười hì hì hai tiếng, "Thật xin lỗi khách quan! Lúc ấy ngươi bị vị huynh đài kia vác đến, ta không nhìn thấy mặt."
Du Ôn cười cười: "Không sao, tiểu sinh có thể đi rồi chứ?"
"Tất nhiên!" Tiểu nhị tặng hắn một nụ cười ròi đi thu dọn đồ đạc.
"Đại ca, có thể làm phiền ngươi cho tiểu sinh biết nơi huynh đài kia ở không?"
"Ngay ở gian bên trái cạnh ngươi."
Sau khi Du Ôn gật đầu nói cảm ơn, hắn liền đi lên lầu, tới trước cửa phòng An Diệc, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu dùng thể chữ lệ đầu tằm đuôi én đề "Thiên Tự Nhất Hào" (phòng "Chữ Thiên thứ nhất").
Du Ôn nhẹ gõ ba tiếng, chờ sau khi người bên trong lên tiếng mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Du Ôn liếc mắt liền thấy An Diệc ngồi xếp bằng trên giường, hắn mang bộ dáng một thư sinh, cung kính nói với An Diệc: "Ân nhân, ngài cứu tiểu sinh khỏi vuốt hổ, tiểu sinh bất tài, trong tay chỉ có chút công phu tạm dùng, nếu ân nhân cần sao chép thư tín thì có thể giao cho tiểu sinh."
Du Ôn nói một đoạn lớn này, qua tai An Diệc không có chút thân tình, y cầm tấm da dê trên tay vứt cho Du Ôn: "Vật này từ đâu cầm được?"
Du Ôn nhận lấy tấm da dê: "Là biểu huynh của tiểu sinh giao phó cho tiểu sinh, hắn để tiểu sinh sao chép một bản trả lại cho hắn."
Lúc Du Ôn nói những lời này cảm nhận thử chú ấn ở mắt cá chân, sau không thấy có động tĩnh phát hiện nói dối, đang muốn tiếp tục mưu tính nói bậy, lại đảo mắt tưởng tượng: Chẳng lẽ lại có số lần hạn chế?
"Kim huynh là ở môn phái nào?"
"Xá huynh nói là Đích Tôn, nhưng tiểu sinh chưa bao giờ thấy qua môn phái này."
"Đích Tôn?" An Diệc đang suy nghĩ xem môn phái Đích Tôn này có phải là môn phái võ lâm nào ra đời sau khi y bế quan bảy năm hay không, "Tôi chưa từng nghe qua."
Du Ôn nhìn An Diệc, trong đầu một mực suy nghĩ cách diễn đạt, mặc dù người trước mặt hoàn toàn không có sát khí, thậm chí còn dùng loại tôn xưng "lệnh huynh" này, nhưng Du Ôn cũng không quên, khoảnh khắc bọn họ đối mắt trước đó, y cũng không có nửa phần sát khí, thậm chí thời điểm xuất thủ cũng không có. Nếu không phải đại não hắn đang lúc đèn kéo quân, hắn cũng không biết người này sẽ ra tay, có thể nói, lúc ấy y không dùng toàn lực, tám chín mười phần là phân thượng trên tấm da dê kia.
"Nếu ân nhân muốn đi Đích Tôn, có thể cùng tiểu sinh đồng hành, biểu huynh có nói qua Đích Tôn là ở hải vực Đông hải." Ba câu dối trá hoàn tất, chú ấn vẫn không có động tĩnh, Du Ôn an tâm triệt để.
Cái từ Hải vực Đông hải này là hắn nghe thấy lúc người ta nói chuyện phiếm, nơi đó gần đây dường như có ngư dân thấy qua giao long. Thật giả tạm thời không nói, việc Du Ôn nghĩ tới nhiều hơn chính là làm sao để bỏ cái chú ấn này trên đường đi.
An Diệc đưa cho Du Ôn một li trà, nói: "Tôi[3] muốn tới Lạc Dương kết bạn, không thể cùng anh[3] đồng hành."
"Tiểu sinh còn chưa báo ân cứu mạng của ân nhân, sao có thể tự tiện rời đi?" Ngón tay Du Ôn điểm nhẹ chén trà, "Ân nhân chịu để tiểu sinh đồng hành hay không?"
"Tùy ý anh."
"Tiểu sinh muốn lấy lại y phục rớt trên núi, thế nhưng sắc trời đã tối..." Du Ôn nhìn ra cửa sổ bên ngoài, ngữ khí phiền muộn, ngụ ý chính là cầm y phục tới rồi liền cùng An Diệc đi Lạc Dương.
"Thì sợ gì?"
An Diệc đặt chén trà xuống, cầm lấy bao y phục, xuống lầu tính tiền, liền mạch lưu loát.
Du Ôn sửa sang lại tay áo, híp mắt cười đi theo phía sau.
Bởi vì xuống núi An Diệc dùng khinh công vác theo Du Ôn cho nên rất nhanh, hiện tại An Diệc cũng không thể không phụng bồi Du Ôn đi chậm.
Trên đường đi Du Ôn sẽ nói một chút chuyện biểu huynh hắn viết thư nói cho hắn biết chuyện phát sinh bên trong Đích Tôn, mỗi khi nói đến nhân vật cường đại hoặc lúc có võ công chiêu thức, An Diệc mới đáp lại.
Đến lúc này, Du Ôn nhận định: Người này tính cách đơn giản, ở chung khá tốt.
"Ân nhân, tiểu sinh còn chưa biết tên ngài, thuận tiện nói cho tiểu sinh được chứ?"
"Không tự không hào[4], gọi An Diệc là đủ."
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, An Diệc cứ thế mà thuận miệng đáp, cũng không biết được lúc này tỏng lòng Du Ôn đã quay đi quay lại trăm ngàn lần: Trùng tên trùng họ? Thế giới song song? Thế giới quá khứ?
Chú thích:
[1] Nguyên trong raw là □□. Mình đoán là cái trang gốc tác giả viết nó tự động lọc chữ, giống như có một số nơi bị kiểm duyệt tự động mà chữ "lồng" trong sáng biến thành "***g", kiểu vậy ấy. Chỉ là phỏng đoán của mình thôi.
[2] Toàn trong toàn bộ.
[3] Về cách xưng hô của An Diệc. Trong gốc Hán Việt, "dư" có các nghĩa tôi, ta, tao; "nhữ" có thể hiểu là anh, hoặc mày. Lịch sự thì hiểu là tôi - anh đi.
[4] Hào trong xưng hào, hiểu là bí danh, tên hiệu, tên riêng ngoài tên chính thức. Tên tự/tên chữ thì chắc mọi người hiểu rồi.