Trấn Thanh Nham, một trấn nhỏ ở biên giới Tây Nam, xung quanh được bao bọc bởi núi, nơi có dòng sông Thanh Thủy chảy qua chia trấn nhỏ làm hai nửa.
Hiện tại thì trời mưa phùn nhè nhẹ, cũng may, thời tiết tháng 4 đã dịu dàng mát mẻ, dễ chịu hơn một chút.
Hôm nay đột nhiên có một ca cấp cứu gấp, khiến Dư Vãn Thu gấp gáp đi ra, trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bị nước mưa thấm ướt, hơi lạnh thấm vào từng lớp da thịt, lạnh đến mức cô rùng mình một cái.
Đến khi xong việc thì ngoài trời cũng đã nhá nhem tối, chỉ còn mỗi một ngọn đèn đường duy nhất tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo heo hắt.
"Khụ khụ khụ "
Trong đêm tối tĩnh mịch vang lên một tiếng ho khan, Dư Vãn Thu nhìn người trước mặt đang đi tới, một chút cũng không dừng bước.
Trong khoảnh khắc đi lướt qua nhau đó, Dư Vãn Thu nhận thấy bước chân của người đàn ông rất yếu ớt, một tràng ho dài đau đớn không kiểm soát được.
Cô đơ ra một lúc, nhìn thấy người đàn ông lảo đảo như sắp ngã, cô vội bước nhanh về phía trước.
"Cẩn thận"
Sức lực của người đàn ông vô cùng lớn, xém chút nữa kéo theo cả cô cùng ngã nhào.
Cách một lớp quần áo nhưng Dư Vãn Thu vẫn cảm nhận được sức nóng hầm hập của anh ấy, anh ta đang sốt cao rồi.
"Thưa anh, anh sốt cao rồi"
Người đàn ông đau đớn tột cùng, nhắm mắt cau mày thở dốc nói: "Tìm bác sĩ cho tôi, tôi cho cô 35 triệu"
Trong lòng Dư Vãn Thu cảm thấy không thoải mái, cảm thấy như bị sỉ nhục vậy. Cô giúp anh là vì lương tâm của một người bác sĩ, vậy mà lại bị anh ta coi thường như vậy.
"Anh hào phóng như vậy, nhất định không phải là người bình thường, nếu như bác sĩ chữa khỏi bệnh cho anh rồi thì anh tính thưởng cho bác sĩ bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông nghe ra được ngữ điệu khinh thường và mỉa mai trong giọng nói của cô, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Một đồng cũng không cho"
"Tại sao?"
"Bởi vì chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ."
Dư Vãn Thu lòng đầy khinh bỉ, giọng nói không khống chế được liền có chút mỉa mia: "Bác sĩ thì cũng cần ăn cơm mà."
Câu này của cô hình như đã chọc cười người đàn ông, anh ta cười nhẹ: "Bênh vực bác sĩ như vậy, lẽ nào cô..."
Người đàn ông vừa nói vừa hướng mắt nhìn về phía cô, lời chưa nói ra song ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy anh chỉ nói nửa chừng, Dư Vãn Thu cũng nghi hoặc ngẩng đầu.
Mặc dù ánh đèn rất tối nhưng hai người đứng rất gần nhau, nên vẫn có thể nhìn rõ ràng từng đường nét của đối phương.
Dư Vãn Thu tự nhận thấy bản thân mình không phải là một người mê trai, nhưng người trước mặt thật sự khiến cô phải bất ngờ vì vẻ ngoài của mình.
Quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.
Quả nhiên không phải từ chỉ để miêu tả về con gái.
Đôi mắt mơ hồ hỗn loạn của người đàn ông dần sáng lên, càng ngày càng sáng, càng ngày càng sâu giống như muốn hút người ta vào trong đó, đẹp đến mức làm người ta sợ hãi.
Dư Vãn Thu bị nhìn tới mức trong lòng cũng run rẩy, đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy khóe môi anh cong lên như đang cười, giây sau liền ngã nhào vào người cô.
Mặt anh sượt qua người cô, hơi nóng dường như đã làm bay hơi những giọt nước mưa còn vương đọng lại trên mặt cô.
Dường như toàn bộ trọng lượng của người đàn ông đã đè lên người cô,cô chật vật đưa anh về phía phòng khám, mồ hôi nhễ nhại cả người.
Cô không kịp lau mồ hôi, liền đưa anh nằm lên giường, cho anh uống thuốc hạ sốt rồi lấy một chậu nước lạnh, dùng khăn lau hạ nhiệt cho anh.
Bây giờ Dư Vãn Thu mới nhìn rõ được mặt anh, mặc dù mặt anh đỏ bừng như con tôm vừa ra khỏi nồi nhưng vẫn không thể nào làm che đi vẻ đẹp trai của anh, đôi lông mày nhíu chặt, đôi môi khô khốc mấp máy như đang muốn nói gì đó.
Dư Vãn Thu có chút hiếu kì nhưng ngay lập tức cô đã kìm nén lại được, cô nhúng tăm bông vào nước, nhẹ nhàng lau lên đôi môi khô khốc nứt nẻ của anh.
Một lực cánh tay bất ngờ siết chặt lấy tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã nằm đè lên người anh, gần anh trong gang tấc.
Con ngươi của anh sáng như sao, hơi thở nóng bừng như lửa.
Cô đã quên anh rồi.
Đôi mắt cô vẫn đẹp như trước kia, chỉ là không còn sự tồn tại của anh nữa.
Dư Vãn Thu là bác sĩ nên việc tiếp xúc với người khác là không thể tránh khỏi, nhưng lúc này đây tim cô đập loạn xạ như đánh trống, khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt.
Cô hoảng loạn không biết phải làm sao.
Khóe miệng run run khẽ cất tiếng , "Anh..."
"Lương Duy Trầm"
Người đàn ông cắt ngang lời cô, chất giọng trầm trầm.
Dư Vãn Thu đơ ra một lúc.
Người đàn ông lại cười nhẹ, "Đáng lẽ nên sớm nói với cô, tôi là Lương Duy Trầm"
Sớm? Sớm đến mức nào? Hai người không phải chỉ vừa mới gặp nhau sao?
Dư Vãn Thu trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh bị sốt tới mức hồ đồ nên nhận nhầm người rồi.