Nàng thành ra như vậy, Hinh phi còn không buôn tha nàng, mua chuộc bọn thái giám dùng độc hủy dung nàng. Đêm đó, nàng ôm mặt mà khóc lại nghĩ đến hắn. Sáng sớm liền lén lúc rời khỏi lãnh cung chạy đến ngự hoa viên, nhìn thấy hắn cùng các phi tầng khác đi dạo. Nàng mạo muội bước ra, liền bị bọn thị vệ chặn lại. Hắn nhíu mày nhìn nàng, hiện ra chán ghét vô cùng, Án phi thì ra sức bêu xấu.
“Ai u, chẳng phải là Thanh muội đấy sao, sao mặt muội lại thành ra như vậy.” Thấy nàng tiến tới Án phi liền lùi về sau mấy bước, bộ dáng sợ hãi tựa vào ngực hoàng thượng “Ấy ấy, đừng lại gần đây, nếu đã đã biết mình xấu xí thì đừng có ra ngoài chạy lung tung, chỉ tổ dọa người, ngoan ngoãn ở trong lãnh cung lạnh lẽo của ngươi đi”.
Cả đám phi tầng chau đầu vào nhau bàn tán chỉ trỏ nàng. Nàng đảo nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, vô cùng đáng thương. Hắn lại chỉ phẩy tay, sai đám thị vệ lôi nàng nhốt về lãnh cung.
Đau khổ, uất ức giằng xé con tim, nàng giống như người điên phá nát hết đồ đạt. Lại bỗng nhiên cảm thấy muốn ói, tự bắt mạch, nàng biết được là mình đã mang thai. Trong lòng vừa vui mà vừa sợ, sợ hài tử của mình cũng bị hãm hại giống mẫu thân nó.
Nàng liền nghĩ cách thoát khỏi hoàng cung, nhớ tới ba viên đan dược mà phụ thân cho nàng trước lúc tiến cung, nàng chạy đi lục lọi khắp phòng. Cuối cùng cũng tìm được bình dược, nàng ăn luôn cả ba viên như phụ thân nói, sau đó chết ngất ngay tại chỗ. Thái y tới cũng không tra ra được nguyên nhân cái chết.
Vì thất sủng, tướng quân phủ lại bị tịch thu tài sản không còn ai, xác của nàng bị vứt ra bãi tha ma ở ngoại thành. May mắn, vừa lúc thuốc hết tác dụng, nàng tỉnh lại nhưng phát hiện cơ thể mình bị suy nhược trầm trọng.
Ngay lúc đó, có một đoàn người đi ngang qua, thấy nàng đáng thương như vậy liền cứu trở về. Thế là nàng cứ như vậy mà thiếp đi.